Tạ Từ bắt đầu uể oải, kỳ lạ thật, hắn còn chả biết bây giờ mình được xem là thứ gì, thế mà vẫn cảm thấy mệt mỏi ư?
Chỉ là gần đây, nhiều lúc hắn không có sức, chẳng muốn đi đâu cả, luôn nằm trên lưng Phượng Huyền Vi, lúc nào cũng theo sát y.
Phượng Huyền Vi ngồi sau bàn, cầm một cuộn giấy dài, trong đó viết những ký tự mà Tạ Từ không hiểu, hắn thấy đau đầu nên tựa vào vai Phượng Huyền Vi, khung cảnh dần trở nên mờ ảo, cuối cùng hóa thành một vũng mực dày, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi Tạ Từ tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, Phượng Huyền Vi đứng dưới gốc cây chọc trời ngoài cung Tử Vi, cúi đầu quan sát thế giới dưới tầng mây, Tạ Từ cũng nhìn theo, mấy bông hoa không biết tên rơi xuống, xuyên qua cơ thể hắn và được gió cuốn đến tận cuối trời.
Doanh Châu không có gan rồng tủy phượng, mật ngọt sương ngọc, cũng không có tiệc tùng bất tận, khi các vị tiên rảnh rỗi thì thường tán gẫu chuyện gần đây, không giống cuộc sống tốt đẹp nhân gian tưởng tượng.
Mà cung Tử Vi còn đơn điệu hơn, Tạ Từ không biết Phượng Huyền Vi bận bịu gì, dù sao cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cứ thế ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Tạ Từ nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ hồi còn nhỏ, khi nằm trong vòng tay sư phụ.
Trên đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, hắn nằm trong ngực sư phụ chìm vào giấc ngủ say, mơ thấy rất nhiều vị tiên mặc y phục xanh như tuyết, y hệt sư phụ.
Đó là một điềm báo cho hắn ư, sư phụ vốn là hoàng đế Doanh Châu, nhưng khi ấy hắn đã không nhận ra.
Nhưng hắn nằm mơ quá nhiều, làm sao có thể phân biệt được đâu là điềm báo, và đâu chỉ là tưởng tượng của hắn.
Tạ Từ ôm cổ Phượng Huyền Vi, rõ ràng hắn vừa mới tỉnh lại không lâu, hiện tại lại cảm thấy mệt.
Vốn tưởng từ giờ trở đi chỉ cần ở bên cạnh sư phụ là tốt rồi.
Tuy nhiên, nhìn thấy Phượng Huyền Vi ngày nào cũng chú ý đến hành động của Hách Liên Tranh mà chẳng bao giờ để ý đến mình, Tạ Từ vẫn không khỏi buồn bã.
Ảo giác cuối cùng xuất hiện trong Cõi Sinh tử lại hiện ra trước mắt, thanh kiếm dễ dàng đâm xuyên trái tim hắn, hắn tưởng vết thương sẽ được chữa lành sau khi gặp sư phụ, nhưng lúc này mới chợt nhận ra, máu vẫn luôn chảy, tí tách suốt dọc đường, không biết bao giờ mới cạn.
Hắn khẽ chọc lồng ngực Phượng Huyền Vi, Phượng Huyền Vi vẫn không phản ứng, Tạ Từ biết sẽ như vậy, nhưng vẫn sầu khổ.
Thế cũng tốt, Tạ Từ tự an ủi mình, không phải trước kia hắn chỉ muốn gặp lại sư phụ thôi sao?
Hắn đã gặp ngài ấy rồi, không thể tham lam nữa, đứa trẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt.
Huống chi bây giờ cũng không có ai chịu đựng được lòng tham của hắn nữa.
Khi màn đêm buông xuống, cung Tử Vi rộng lớn lại trống hoắc và tĩnh lặng hơn bao giờ hết, Phượng Huyền Vi ngồi sau bàn dài và sắp xếp thử thách tiếp theo cho Hách Liên Tranh, cần phải kích thích tiềm năng trong cơ thể anh mà không khiến anh chết.
Quả là một sư phụ tốt.
Tạ Từ hôn mê càng lúc càng lâu, mỗi lần tỉnh lại, Phượng Huyền Vi hoặc đang xử lý công vụ trong tam giới, hoặc là lo lắng cho Hách Liên Tranh.
Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ là như vậy.
Hắn nghĩ, có lẽ mình nên quay về Cõi Sinh tử, ngủ yên ở đó mãi mãi để không bao giờ phải chịu những nỗi đau đằng đẵng này nữa.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Huyền Vi, ánh nến sáng ngời phản chiếu khuôn mặt y, vẻ mặt y lạnh lùng, không hề cười, ngón tay Tạ Từ đặt trên khóe miệng y.
Hắn không biết mình phải làm gì để khiến ngài ấy vui lên.
Hắn không nỡ rời xa sư phụ.
Sau khi Hách Liên Tranh ra khỏi biển Vô Ưu thì bỗng biến mất tăm, người dưới hạ giới tìm anh khắp nơi vẫn không thấy, các tiên nhân trên bầu trời cũng tất bật.
Khi Tạ Từ tỉnh lại, hắn không nằm trên lưng Phượng Huyền Vi mà đang lơ lửng trong chính điện Thiên cung, ngẩng đầu, Phượng Huyền Vi đang ngồi trên bục cao, yên lặng nhìn xuống các tiên nhân, giống cảnh Tạ Từ lần đầu gặp y khi đến Doanh Châu.
Mọi người vội vàng đề xuất nhiều cách để tìm Hách Liên Tranh, nhưng vô ích, anh cứ như đã tiêu biến, không để lại dấu vết nào.
Vô số tiên nhân lướt qua cơ thể Tạ Từ, đủ thứ ánh sáng đan xen vào nhau tựa đóa hoa nhỏ nở rộ dưới chân Tạ Từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!