Tiêu Oản đã đi đến cửa đột nhiên dừng lại, cô ta nói với hồ ly ba đuôi đến báo cáo: "Ta hiểu rồi, ngươi đi nói với hắn, ta sẽ đến ngay."
Hồ ly ba đuôi quay người chạy đi, Tiêu Oản trở lại bếp lò, ánh nắng dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ chạm trổ tinh xảo, bụi vàng chầm chậm lượn lờ trong chùm sáng, bóng của cô ta phản chiếu lên tấm màn trắng phía sau.
Tiêu Oản xắn tay áo và đặt cổ tay lên bếp lửa nóng, làn da trắng nõn lập tức bị bỏng đỏ, nhưng Tiêu Oản còn chẳng cau mày.
Hồ ly nhỏ đang sắc thuốc há to miệng, quẫy quẫy cái đuôi về sau, nó là một hồ ly ngây thơ chưa trải sự đời, không hiểu tộc trưởng đang nghĩ gì.
Trời đã gần chạng vạng, mờ tối, Hách Liên Tranh khẽ mở mắt, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực đang dần tắt, trong phòng càng lúc càng tối.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Tiêu Oản mặc thường phục đẩy cửa vào, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Hách Liên Tranh đang nằm.
Nhất thời, cả hai đều không nói gì, một lát sau, Tiêu Oản đưa tay chạm vào trán Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ hồ, hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Oản, không nói lời nào, trông rất ngốc nghếch, giống một con gấu vừa ăn nấm độc, có lẽ vẻ đẹp nằm trong đôi mắt kẻ si tình, Tiêu Oản cảm thấy Hách Liên Tranh trông cũng dễ thương.
Cô ta hiếm khi thấy anh như thế này.
Sau khi Tiêu Oản thu tay lại, Hách Liên Tranh thì thào: "Xin lỗi, có vẻ ta đã gây rắc rối cho ngươi rồi."
Tiêu Oản lắc đầu, bảo không sao, nhưng hồ ly ba đuôi ở sau lại bất bình: "Tộc trưởng của chúng ta đã đi vào Cõi sinh tử vì công tử Hách Liên, suýt nữa đã —"
Nó còn chưa dứt lời, Tiêu Oản đã quay đầu lạnh lùng cắt ngang: "Tiểu Ngũ, câm miệng."
Vẻ mặt Tiêu Oản u ám, ánh mắt sắc bén, hồ ly ba đuôi lạnh cả sống lưng, miễn cưỡng ngậm miệng, sau đó liền nghe Tiêu Oản nói: "Ngươi ra ngoài đi."
Nó không dám nói lắm lời nữa, ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.
Thế là trong phòng chỉ còn lại Tiêu Oản và Hách Liên Tranh. Hách Liên Tranh lẳng lặng nhìn Tiêu Oản, trong mắt như có ngàn lời muốn nói, hồ ly ba đuôi đã nói rõ vậy rồi, nếu anh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì không bằng tìm một cái cây rồi đập đầu chết cho rồi.
Anh biết mình không chết là nhờ Tiêu Oản phải cố gắng rất nhiều, nhưng anh không ngờ rằng đối phương sẽ vào Cõi sinh tử vì mình.
Tu vi của Tiêu Oản làm sao có thể vào một nơi như Cõi sinh tử, ngay cả những người hàng đầu sau khi tiến vào cũng không thể bình an vô sự.
"Ngươi…" Lời nói đến bên môi, Hách Liên Tranh không biết nên nói gì, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Những gì nó nói là thật sao?"
"Ta không sao." Tiêu Oản đáp.
Tiêu Oản đã nói như vậy, Hách Liên Tranh hiểu rằng những gì hồ ly kia nói là sự thật, trong lòng anh lẫn lộn cảm xúc. Anh lang bạt ở giới tu tiên giới nhiều năm, rất hiếm khi nợ người khác, giờ làm sao báo đáp Tiêu Oản đây.
Thấy vẻ mặt anh vẫn còn đầy u sầu, Tiêu Oản giơ tay quay một vòng: "Ngươi xem, ta thật sự không sao. Khi đi vào, ta có mang theo pháp khí tàng hình, cũng may lúc đi không có gặp thứ gì."
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chiếc váy dài của Tiêu Oản, tiếng chuông leng keng theo chuyển động của cô ta, có lẽ do vừa mới tỉnh lại, Hách Liên Tranh còn hơi choáng, nhưng liếc mắt vẫn có thể thấy cổ tay của Tiêu Oản bị thương, liền lớn tiếng hỏi: "Vậy cánh tay ngươi bị sao thế này?"
Vẻ mặt của Tiêu Oản cứng lại, sau đó cô ta cười trả lời: "Ban nãy nấu thuốc không cẩn thận nên bị phỏng."
Sợ Hách Liên Tranh không tin, cô ta còn xắn tay áo cho anh xem vết bỏng.
Thấy Tiêu Oản không có vết thương nào khác, Hách Liên Tranh thở phào, nói: "Sau này đừng tới nơi nguy hiểm như vậy nữa."
Tiêu Oản cũng không để tâm, cúi đầu cầm thìa múc bát hai lần, nước thuốc gợn sóng lăn tăn, ánh Mặt trời lặn phản chiếu trong mắt Tiêu Oản qua song cửa sổ, giống như mặt hồ gợn sóng vào buổi chiều đầu thu, cô ta cụp mắt và mỉm cười dịu dàng với Hách Liên Tranh: "Ta nào có thể trơ mắt nhìn ngươi chết?"
Hách Liên Tranh rất cảm động, biết nói lời dễ nghe cũng vô ích nên bảo: "Lòng tốt không cách nào cảm tạ cho hết, sau này nếu ngươi gặp phải phiền toái gì, chỉ cần nói cho ta. Ta, Hách Liên Tranh, dù có dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ."
Tiêu Oản đã có kế hoạch của riêng mình, nghe Hách Liên Tranh nói vậy, cô ta nhướng mày cười, hỏi anh: "Chỉ vậy thôi à?"
"A…" Hách Liên Tranh cảm thấy đây là thành ý lớn nhất mà anh có thể biểu hiện cho đến nay, nhưng Tiêu Oản dường như không hài lòng lắm, vì vậy anh thận trọng hỏi, "Vậy Tiêu cô nương, còn có yêu cầu gì sao?"
Tiêu Oản cười nói: "Ân cứu mạng, không phải nên lấy thân báo đáp à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!