Ngọn nến trong góc lặng lẽ bập bùng, bóng đen nhảy nhót trên bình phong đầy hoa phía xa.
Tiết Thanh Lâm trầm giọng nói: "Mặc dù lần này Thôi Minh Thu không chết, nhưng tình huống Tề Huyên Nghi rất tệ, phải bị kết án nặng."
Nói đến đây, Tiết Thanh Lâm dừng lại và nhìn Tiêu Hạc, thấy vẻ mặt y không thay đổi thì tiếp tục: "Quân đội Thống nhất có luật lệ nghiêm minh, không ai là ngoại lệ cả. Tiêu Hạc, những quy định này là do chính ngươi và ta đặt hồi đó, ngươi nên là người hiểu rõ nhất."
"Ta biết." Tiêu Hạc nói, giọng điệu bình tĩnh, không ai đoán được trong lòng y đang suy nghĩ gì.
"Ngươi biết là tốt rồi," Tiết Thanh Lâm thở phào, rất sợ Tiêu Hạc lại nói mấy lời ngu xuẩn như chết thay Tề Huyên Nghi lần nữa.
Tiết Thanh Lâm bỗng nhớ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi: "Lần này ngươi sẽ không ở trong ngục cùng hắn đấy chứ?"
Tiêu Hạc: "Không."
Bấy giờ Tiết Thanh Lâm mới an tâm hẳn, cho rằng huynh đệ của mình đã có ý từ bỏ Tề Huyên Nghi.
Tiết Thanh Lâm đứng dậy, đi đến bên Tiêu Hạc, vỗ vai y và an ủi: "Ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Tề Huyên Nghi, để ta xử lý. Tình yêu trên đời này thật ra luôn như vậy, thời gian trôi, chẳng có gì là không buông bỏ được, không có gì là không thể quên. Nếu ngươi không muốn bận lòng thì Trương Đình còn rất nhiều án cũ chưa xử lý, ngươi có thể đến giúp hắn."
Tiết Thanh Lâm thầm nghĩ cả hai người này đã bên nhau hơn bốn năm, có lẽ Tiêu Hạc cũng thấy chán. Lúc trước luôn nghe quan cũ trong triều nói rằng Tề Huyên Nghi rất nóng tính và thất thường, ít ai chịu nổi.
Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, lát nữa mình phải đi đốt nén nhang cho Bồ Tát mới được.
Tiêu Hạc nói, "Gần đây ta không có thời gian."
Tiết Thanh Lâm rút tay lại và thận trọng hỏi: "Ngươi bận gì?"
"Ngày mai ta muốn đi quận Thanh Hà."
"Quận Thanh Hà? Ngươi đến quận Thanh Hà làm gì? Ngươi ——" Tiết Thanh Lâm nói nửa chừng bỗng nghĩ đến một khả năng, híp mắt nhìn Tiêu Hạc một cách nguy hiểm, "Ngươi có ý gì? Ngươi muốn đến tìm Thôi Minh Thu phải không? Ngươi muốn Thôi Minh Thu xin tha tội cho Tề Huyên Nghi?"
Tiêu Hạc không bác bỏ, Tiết Thanh Lâm đã biết câu trả lời.
"Tiêu Hạc!" Sắc mặt Tiết Thanh Lâm sa sầm, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn dám làm thế á? Ngươi vẫn là Tiêu Hạc trước kia sao?"
"Được, tốt lắm, ngươi suýt bỏ cả sự nghiệp vì Tề Huyên Nghi, liều mạng chạy trốn cùng hắn, giờ còn định phá bỏ quy tắc do mình đặt ra đúng không. Tiêu Hạc, ngươi nhìn lại mình bây giờ xem, có khác gì đám quan ngu ngốc ngươi đã thấy trước đây không?"
Tiêu Hạc để Tiết Thanh Lâm mắng mỏ đủ lời lẽ khó nghe, suy nghĩ y bay về ngục tối, ai cũng bảo y thích Tề Huyên Nghi đến mức như si như dại, nhưng người y thương lại không nhận ra, nói y thích người khác.
Thấy mắng mỏ cũng không thể đánh thức y, Tiết Thanh Lâm hít sâu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không cần đi Thanh Hà, ta có thể tha mạng cho Tề Huyên Nghi, đó là công lao cho những đóng góp của ngươi với quân Thống nhất bao năm qua, nhưng từ nay trở đi, ngươi không được phép gặp lại hắn nữa."
Trước khi Tiêu Hạc kịp nói gì, Tiết Thanh Lâm đã tiếp tục, "Tiêu Hạc, ngươi hiểu ta, mà ta cũng hiểu ngươi, mặc dù tư duy của ta không linh hoạt như ngươi, nhưng giữ Tề Huyên Nghi vẫn không thành vấn đề, miễn là ngươi không gặp lại hắn, ta hứa chắc hắn không cần phải lo cơm ăn áo mặc, bình an cả đời."
Lúc này đang là giữa hè, Tiết Thanh Lâm vì tiết kiệm nên trong cung không dùng băng, tuy ban đêm không khí khô nóng, nhưng không biết vì sao hôm nay lại rất lạnh, gió chiều thổi thẳng vào xương cốt.
Sau một lúc lâu, Tiêu Hạc gật đầu, "Được, ta đồng ý, nhưng tối nay ta muốn gặp hắn một chút."
"Được." Tiết Thanh Lâm thoải mái đồng ý.
Trong ngục, Tề Huyên Nghi ngồi ôm đầu gối, thầm nghĩ quả nhiên Tiêu Hạc rất thích Thôi Minh Thu, đã lâu rồi hắn không thấy sắc mặt y khó coi như thế.
Đáng tiếc lần này ám sát không thành công, lần sau muốn lấy mạng nàng sẽ khó khăn hơn.
Nếu hắn còn làm hoàng đế thì tốt rồi, quyền quyết định sống chết đều nằm trong tay hắn, muốn lấy đầu ai cũng được.
Đây cũng là lỗi của sư phụ, nếu lúc đó y chống cự quyết liệt hơn, hắn đã có lý do giết Thôi Minh Thu và toàn bộ gia tộc Tiêu, nhưng nếu như vậy, Thôi Minh Thu không thể được coi là người thân yêu nhất của y.
Vận may của hắn chưa bao giờ tốt, ở Nam Kha cũng như vậy, Tề Huyên Nghi vỗ trán, phải tìm cách làm sư phụ vui vẻ trở lại mới được, nhưng khó quá, mới nghĩ thôi đã đau đầu như búa bổ.
Hắn ngồi đến nửa đêm, nhìn chòng chọc lối đi bên ngoài phòng giam, suýt nữa thì bật khóc, Tiêu Hạc mãi vẫn không quay lại, cuối cùng hắn hỏi quản ngục, "Tiêu Hạc đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!