Chương 31: (Vô Đề)

Binh mã dần áp sát họ, Tề Huyên Nghi như đã sớm đoán được, dựa vào vai Tiêu Hạc và ngáp, nói với y: "Ngươi xem."

Tiêu Hạc cúi đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn lúc này vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, liền an ủi: "Sẽ không sao đâu, đừng lo lắng."

Ánh hồng trên trời sắp tàn, vì sao rơi xuống dòng nước, Tề Huyên Nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Hạc, quyết định sẽ tốt bụng không chọc thủng trí tưởng tượng của y.

Toán lính kia thuộc về quân Thống nhất, nghĩa là thiên hạ thống nhất, do Tiết Thanh Lâm chỉ huy ở phía bắc, đánh thẳng đến kinh thành từ Vân Trung, bách chiến bách thắng. Thậm chí về sau, người dân biết tin họ tới còn trói luôn các quan lại và quý tộc trong thành, mở cổng thành chào đón họ.

Xét từ tình hình hiện tại, rất có khả năng đội quân này sẽ giành chiến thắng cuối cùng, nhưng bất kể ai thành hoàng đế, vị vua cũ là Tề Huyên Nghi cũng phải chết.

Đêm đó, Tề Huyên Nghi và Tiêu Hạc bị áp giải đến kinh đô, họ chạy trốn hai năm, bây giờ lại quay về nơi này, nhưng giờ Tề Huyên Nghi không thể ở trong cung điện nữa mà bị đưa vào thiên lao.

Đây là lần đầu tiên Tề Huyên Nghi phải vào ngục, mặc dù đã là hè nhưng trong đó vẫn ẩm ướt lạnh lẽo, mà quần áo hắn lại mỏng, mặc dù Tiêu Hạc đã cởi áo mình để khoác cho nhưng tay chân Tề Huyên Nghi hãy còn rất lạnh.

Chỗ ngủ chỉ trải một lớp rơm mỏng, còn ẩm thấp, nhắm mắt lại là nghe tiếng chuột kêu rít rít xung quanh, vị hoàng đế nhỏ mỏng manh sao có thể chịu ấm ức thế này. Tiêu Hạc tưởng Tề Huyên Nghi sẽ tức giận, nhưng Tề Huyên Nghi lại lặng lẽ ngồi trong góc, cúi đầu, giống cây nấm nhỏ sắp bị mốc.

Tề Huyên Nghi nhớ lại khi còn rất nhỏ, trước khi gặp được sư phụ, hắn đã sống cuộc sống thế này trong một thời gian dài.

Ánh sáng trong ngục mờ ảo, những cái bóng méo mó lặng lẽ nhảy múa trên bức tường loang lổ, không lâu sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc thư sinh bước nhanh theo lối đi, dừng lại trước cửa phòng giam, bảo cai ngục mở cửa, cung kính nói: "Tiêu tiên sinh, tướng quân chúng tôi muốn mời ngài."

Tiêu Hạc đáp lời, không hề kinh ngạc, y chỉ quay sang nói với Tề Huyên Nghi, "Ta ra ngoài chút, lát nữa sẽ quay lại."

Tề Huyên Nghi mở mắt, nghi hoặc nhìn Tiêu Hạc, nếu đã có thể ra ngoài rồi thì quay về làm gì? Y nghĩ đây là nhà à?

Tiêu Hạc xoa đầu hắn, đứng dậy đi ra ngoài.

Y ra khỏi ngục giam, cửa phòng khóa lại cái rầm, Tề Huyên Nghi quay lưng về phía cửa, co người thành một quả bóng nhỏ, Tiêu Hạc nhìn hắn thật sâu rồi quay người rời đi.

Tề Huyên Nghi bất mãn, nằm trên chiếu rơm trằn trọc mãi không ngủ được, ngồi dậy hỏi thị vệ canh giữ mình: "Tại sao hắn có thể ra ngoài?"

"Tại sao?" Cai ngục cười lạnh, nói với Tề Huyên Nghi, "Đương nhiên là bởi Tiêu tiên sinh là bạn tốt của tướng quân chúng ta."

Tề Huyên Nghi ngẫm nghĩ rồi nói một cách hợp tình hợp lý: "Vậy trẫm cũng là bạn tốt của Tiêu tiên sinh mà."

"Ngươi tưởng mình còn là hoàng đế à? Đại Dận đã diệt vong rồi! Ngươi đừng lấy thân phận hoàng đế ra nữa!" Quản ngục mắng, "Ngươi là cái thá gì? Có biết thân phận của Tiêu tiên sinh không?"

Tề Huyên Nghi chớp mắt, quả nhiên Tiêu Hạc giấu hắn một bí mật nhỏ, hắn đã biết từ lâu nhưng cũng không để tâm, nói với quản ngục, "Ta khát, muốn uống nước."

"Không có, nhịn đi." Cai ngục liếc xéo, đã làm tù nhân mà còn nhiều chuyện.

Tề Huyên Nghi bất đắc dĩ thở dài, "Ta là bạn tốt của Tiêu tiên sinh thật mà."

Cai ngục khịt mũi, mỉa mai: "Ngươi có là con trai của Tiêu tiên tinh cũng vô dụng thôi."

Tề Huyên Nghi không có tiền để mua chuộc, sau khi cân nhắc một lúc thì hỏi: "Ngươi có muốn biết câu chuyện giữa ta và Tiêu tiên sinh không?"

Đối phương phớt lờ, hắn bắt đầu nói chuyện một mình.

Nhân vật chính trong câu chuyện của hắn, Tiêu Hạc được dẫn vào cung, sau một số lần tu sửa, nơi này đã thay đổi diện mạo, trên các cung được treo tấm biển để xử lý mỗi công vụ riêng.

Thấy y đi tới, Tiết Thanh Lâm cũng không hỏi thêm gì, chỉ cho y xem hồ sơ vụ án gần đây được gửi đến từ nhiều nơi, đồng thời nói về kế hoạch tiếp theo, về kết cục của quân phản loạn, chính sách phân phối đất đai, và cựu hoàng đế Tề Huyên Nghi. Sau khi nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng Tiết Thanh Lâm dừng lại và hỏi, "Ngươi có ý tưởng ​​​​gì không?"

"Ta muốn hắn còn sống." Tiêu Hạc nói.

"Hả?" Tiết Thanh Lâm không phản ứng kịp, hỏi theo bản năng: "Ai cơ?"

Tiêu Hạc: "Tề Huyên Nghi."

"Tại sao?" Tiết Thanh Lâm thắc mắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!