Cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng không thể có câu trả lời rõ ràng, hắn mệt nhừ nằm trên ngực Tiêu Hạc, nhàm chán chọc vào hầu kết y, lắng nghe tiếng tim đập phát ra từ lồng ngực đối phương, một lúc sau mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiêu Hạc lặng im nhìn hắn, ánh mắt rơi vào nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày, rốt cuộc ai trong hai người họ mới là kẻ mất trí đang từng bước đi tới diệt vong đây?
Một lúc lâu sau, y ôm Tề Huyên Nghi vào lòng, Tề Huyên Nghi gác đầu lên cổ y, hơi thở ấm áp phả vào, Tiêu Hạc cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức y không còn có thể nghĩ được nguyên do cho tất cả chuyện này.
Y ngẩng đầu nhìn bức mành thêu hoa sen và uyên ương, hệt như động phòng tân hôn.
Tiêu Hạc nhắm mắt, đêm nay y nguyện buông thả bản thân, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ khi nào y thực sự động lòng vào một khoảng khắc nào đó.
Trăng mờ ảo, sao tuôn rơi.
Một khi nuốt thuốc Cực lạc, thì chỉ cần không uống một ngày là sẽ như bị trăm con kiến ăn tim, sống không bằng chết, muốn cai thì phải chịu nỗi đau người thường không chịu nổi
Tiêu Hạc thấy chẳng có nỗi đau nào trên đời là không thể chịu đựng được, khi bị nhốt trong nhà họ Bùi, y đã không thể kiểm soát bản thân, chính những người đó đã ép y uống thuốc Cực lạc. Bây giờ tất cả đều dựa trên ý chí y, mà y chắc chắn sẽ không trở thành một con thú hoang mất trí. Y cắn môi đến bật máu, cổ tay đã mòn thấy tận xương, vết thương trước còn chưa lành lại xuất hiện nhiều vết thương mới, máu đỏ tươi bắn tung tóe trên mặt đất, nhưng y không hề kêu rên gì.
Mồ hôi hòa cùng máu, áo trắng nhuộm đỏ tựa một chùm hoa mận đỏ rực, y lẳng lặng cúi đầu ngồi dưới đất, mãi không nhúc nhích, cũng không nghe thấy tiếng thở, hệt đã chết.
Một lúc lâu sau, Tiêu Hạc ngẩng đầu, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào má, trong mắt y hiện lên nụ cười dịu dàng, mỉm cười với Tề Huyên Nghi đang đứng ở cửa.
Tề Huyên Nghi chẳng hiểu sao y vẫn có thể cười, không chịu được nữa, quay người rời khỏi phòng.
Tề Huyên Nghi cảm thấy chính Tiêu Hạc cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong việc bị bắt đến Bùi gia, nếu y biết võ công để tự vệ thì đã có thể thoát khỏi tay nhà họ Tiêu và Bùi.
Hắn quyết định tìm người dạy võ cho Tiêu Hạc sau khi y khỏi bệnh, mặc dù đã qua tuổi thích hợp tập võ nhất nhưng có còn hơn không, biết đâu sau này lại có thể khiến người ta bất ngờ vào thời điểm quan trọng.
Tề Huyên Nghi không đắn đo Tiêu Hạc muốn chọn vũ khí gì, Tiêu Hạc phải học kiếm, không vì lý do gì cả, chỉ là Tề Huyên Nghi cảm thấy y múa kiếm chắc chắn sẽ rất đẹp, còn đẹp hơn bất kỳ vũ khí nào khác.
Tề Huyên Nghi quyết định thay Tiêu Hạc, không nghĩ đến việc hỏi ý kiến Tiêu Hạc. Muốn học kiếm tất nhiên phải có kiếm trước đã, Tề Huyên Nghi tốn biế bao thời gian chọn lựa trong kho bạc tư nhân, nhưng vẫn không hài lòng. Có thanh quá dài, hoặc là quá ngắn, tìm được thanh kiếm có chiều dài phù hợp thì lại xấu xí, hắn ném sang một bên.
Nếu không phải hôm nay bất chợt nổi hứng, hắn đã không biết kho bạc của mình lại có nhiều rác rưởi như vậy, mấy thứ này mà cũng đáng được xưng là kiếm á?
Thái giám phụ trách kho tìm kiếm cả buổi cùng Tề Huyên Nghi, thiếu điều lật tung kho lên, cuối cùng đành hỏi Tề Huyên Nghi: "Hoàng thượng, ngài muốn loại kiếm nào ạ?"
"Đương nhiên là tốt nhất." Tề Huyên Nghi nói một cách chắc nịch.
Thật ra trong kho có rất nhiều thanh kiếm được truyền lại, thậm chí còn có kiếm mà hoàng đế sáng lập Đại Dận sử dụng khi hành quân. Nhưng dưới cách nhìn của Tề Huyên Nghi, chúng chả khác mấy đống sắt vụn, không hợp với Tiêu Hạc.
Tề Huyên Nghi muốn một thanh kiếm tốt nhất, nhưng nó không có ở đây, cuối cùng Chung Đắc Lộc nghĩ ra một cách, thưa với Tề Huyên Nghi, "Bệ hạ, ngài có thể viết yêu cầu rồi để thợ rèn đúc cho ngài một thanh kiếm mới."
Nghe thế, Tề Huyên Nghi quay lại nhìn Chung Đắc Lộc, gật đầu: "Ngươi nói phải."
Chung Đắc Lộc thấy hắn chấp thuận thì nở nụ cười tươi rói.
Chỉ là Tề Huyên Nghi không muốn tìm thợ rèn, hắn muốn tự tay làm.
Hắn tìm vật liệu tốt nhất bỏ vào lò kiếm tốt nhất, đứng bên quan sát sự thay đổi màu sắc của ngọn lửa trong lò, khi sắt nóng chảy và đông đặc lại thành hình, hắn đập phôi kiếm ngàn lần, cho vào nước lạnh rồi đánh bóng, khắc hoa văn và khảm đá quý lên.
Chắc Tề Huyên Nghi ở trên giường cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nhưng kỳ lạ là suốt quá trình này, hắn không hề mệt mỏi chút nào, còn có chút vui vẻ.
Kiếm đã đúc xong, Tề Huyên Nghi chiêm ngưỡng dưới ánh mặt trời hết lần này đến lần khác, bóng kiếm sáng ngời chiếu rọi vào hòn non bộ đối diện, giống như một luồng kiếm khí lạnh thấu xương. Thanh kiếm của mình quả là tốt nhất mà, đám thợ rèn đó nên nhìn kỹ để biết thế nào mới là kiếm thực sự.
Cuối cùng Tiêu Hạc đã cai nghiện thành công, nhưng y cũng sụt cân rất nhiều, không biết khi nào mới bồi bổ lại được.
Thấy y có thể ra ngoài hoạt động, Tề Huyên Nghi lập tức đưa thanh kiếm mình đã làm: "Cho ngươi này."
Tiêu Hạc cúi đầu nhìn kiếm, thấy hơi lạ nên hỏi: "Ngài đưa kiếm cho ta làm gì?"
Tề Huyên Nghi nhìn y với vẻ khinh bỉ như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: "Đương nhiên là để ngươi dùng rồi, không thì làm gì? Để ngươi tự sát à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!