Chương 28: (Vô Đề)

Tề Huyên Nghi không ngủ đủ giấc nên vẫn hơi buồn ngủ, hắn gọi mấy đại phu đến thay phiên nhau bắt mạch cho Tiêu Hạc, họ thông báo tình trạng của Tiêu Hạc đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nghe thế, Tề Huyên Nghi ngáp rồi trèo lên giường Tiêu Hạc, kéo chăn đắp và ngủ thiếp.

Tiêu Hạc nhìn thoáng qua Tề Huyên Nghi bên cạnh, nhất thời không biết nên giận hay cười, nhận lấy bát thuốc do đại phu đưa, hạ giọng hỏi: "Sao bệ hạ lại ở đây?"

Đại phu lén nhìn Tề Huyên Nghi đang ngủ ngon lành trên giường, thì thầm nguyên do cho Tiêu Hạc.

Khi đó Tiêu Hạc đã hấp hối, thuốc uống vào đều bị nôn ra gần hết, các thái y đi theo từ kinh thành cũng bất lực, cuối cùng một đại phu trong thôn không biết từ đâu đến đã bảo nên có người truyền thuốc bằng miệng, để thuốc có thể phát huy tác dụng tối đa, biết đâu cứu được y.

Các thái y chưa từng nghe phương pháp này, nhưng Tiêu Hạc đã vậy rồi, họ chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống.

Dựa theo sự yêu thích của hoàng thượng với Tiêu Hạc, nếu Tiêu Hạc chết thật, chắc chắn họ sẽ không ăn được quả ngọt.

Ban đầu Tề Huyên Nghi hay tin đã kiên quyết không đồng ý, nhưng sau đó lại đổi ý, muốn tự mình đút thuốc.

Làm sao họ dám để hoàng đế chăm sóc bệnh nhân bị dịch, nếu hắn bị lây bệnh, không chừng tất cả bọn họ sẽ phải chôn cùng.

Tuy nhiên Tề Huyên Nghi đã quyết tâm, ai đến khuyên cũng bị dọa chém đầu, sau đó cũng có nhiều người không khỏi ác ý nghĩ, nếu hoàng đế chết ở Ninh Châu thì đó là điều may mắn cho người dân, để họ chôn cùng cũng đáng giá.

Mà phải nói chứ, họ không biết là bệ hạ lại có mầm mống si tình đấy, chấp nhận từ bỏ cả tính mạng mình.

Đại phu nói xong thì nhìn Tiêu Hạc bằng ánh mắt phức tập, trong đó lẫn lộn cảm xúc, có khâm phục, rồi cũng khó hiểu, nghe nói Tiêu Hạc mới vào cung chưa được nửa năm mà đã nắm được trái tim hoàng đế, quả nhiên có chút bản lĩnh, lẽ nào là hồ ly tinh?

Tiêu Hạc không biết đọc suy nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt của đại phu, y có thể đoán được phần nào đối phương đang nghĩ gì.

Y chẳng biết nên nói gì, mặc dù không rõ lúc đó Tề Huyên Nghi nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải lý do vớ vẩn như yêu sâu sắc mà mọi người nghĩ.

Đúng là suy nghĩ của Tề Huyên Nghi chả lãng mạn giống những người này nghĩ, hắn chỉ có cảm giác nếu tận mắt chứng kiến ai đó chạm vào Tiêu Hạc, chắc hắn sẽ không sử dụng y nữa.

Đây cũng không phải sự lựa chọn khó khăn với Tề Huyên Nghi, nếu hắn nhiễm dịch và chết ở Ninh Châu thì cùng lắm chỉ rời khỏi Nam Kha, mất đi chút niềm vui, kết thúc này cũng tương tự nhìn Tiêu Hạc chết ở đây, chả thà đánh cược.

Vận may của hắn chưa bao giờ tốt, nhưng lần này, hắn đã thắng.

Cũng có thể là lần cờ bạc này đã tiêu hao hết may mắn của hắn, cho nên khi Tiêu Hạc bình phục, Tề Huyên Nghi lại sốt cao, tay chân nóng bừng, chui vào chăn rầm rì bảo đau đầu. Mấy bác sĩ đến khám đều nói không phải bệnh dịch mà chỉ là cảm lạnh, do mấy ngày nay không ăn ngủ điều độ nên ngã bệnh, chăm sóc vài hôm chắc sẽ khỏi.

Hoàng đế nằm trên giường, sắc mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy sự ủ rũ, toát lên vẻ không vui.

Chung Đắc Lộc khuyên hắn uống thuốc đã bị đuổi ra ngoài, Tiêu Hạc bước vào, vừa đến bên giường đã nghe thấy hoàng đế lẩm bẩm: "Đều là lỗi của ngươi."

Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiêu Hạc thấy hơi buồn cười, nhưng đồng thời cũng đau lòng, nếu Tề Huyên Nghi không trở thành hoàng đế mà là một vương gia tự do tự tại, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Tiêu Hà đáp lời, không phản bác lại Tề Huyên Nghi, cầm bát thuốc nói với Tề Huyên Nghi: "Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

Tề Huyên Nghi quay đầu, quấn mình như con nhộng, từ chối: "Trẫm không uống."

Nếu mới nói mà Tề Huyên Nghi ngoan ngoãn uống thuốc thì Chung Đắc Lộc đã không bị đuổi ra ngoài. Tiêu Hạ đoán trước được nên kiên nhẫn thuyết phục, "Uống thuốc xong ngài sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."

Tề Huyên Nghi phớt lờ y, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tiêu Hạc tiếp tục nói: "Thuốc cũng không nhiều lắm, uống hai hớp là hết rồi, uống xong hẵng ngủ, như vậy sẽ mau khỏi bệnh hơn, khỏi bệnh rồi chúng ta có thể về kinh thành."

"Ngươi nói nhiều quá, trẫm muốn ngủ." Tề Huyên Nghi trùm chăn lên đầu.

"Ngài đừng tự làm mình nghẹt thở," Tiêu Hạc kéo đầu Tề Huyên Nghi ra khỏi chăn, hỏi, "Ngài ghét thuốc đắng?"

"Ừm." Tề Huyên Nghi chớp chớp đôi mắt to đen láy, hắn không xấu hổ mà còn rất quả quyết, những dược liệu kia đắng như vậy, đâu ai ăn nó đâu, thế sao hắn lại phải ăn.

Tiêu Hạc thầm thở dài, đứa cháu trai ba tuổi của y khi uống thuốc cũng không khó dỗ thế này đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!