Tiêu Hạc dùng cả tay lẫn miệng, Tề Huyên Nghi thoải mái đến mức ngón chân co quắp, đầu óc trống rỗng, chỉ bật thốt được những từ thô tục mình học từ sách tranh.
Cuối cùng, hắn thậm chí không thể nhấc mí mắt lên, cơ thể đầy vết đỏ, nom rất đáng thương. Nhưng trên thực tế, Tiêu Hạc nhớ để giúp bệ hạ thoải mái, y chưa từng mất kiểm soát, là do da Tề Huyên Nghi quá nhạy cảm, chỉ đặt tay lên eo một lúc đã để lại loạt dấu vết.
Chiếc giường bừa bộn, dính rất nhiều máu, Tiêu Hạc cụp mắt nhìn Tề Huyên Nghi hồi lâu rồi bế hắn khỏi giường. Tề Huyên Nghi còn chả mở mắt, chỉ thay đổi tư thế thoải mái hơn, áp má vào ngực Tiêu Hạc, lắng nghe thanh âm có phần quen thuộc truyền đến, mặc y bế vào bồn tắm.
Vết thương trên lưng Tiêu Hạc chưa lành, đêm nay lại nứt toác, đáng lẽ không nên xuống nước, nhưng nếu y không làm việc này thì chỉ có thể vào tay cung nhân, như vậy họ sẽ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tề Huyên Nghi, Tiêu Hạc cảm thấy thế không ổn. Ngôn Tình Hay
Bản thân Tề Huyên Nghi không quan tâm gì, để cho Tiêu Hạc loay hoay, thậm chí khi y giúp hắn rửa ráy cũng chỉ phát ra tiếng hừ hừ, giống như heo con vậy.
Sau khi làm xong, Tiêu Hạc bế hắn về lại giường và đắp chăn cho. Y ngồi một bên, tâm trạng lại bình thản, hoàng đế quả nhiên rất dễ dỗ, chỉ cần làm hắn vui vẻ là sẽ đồng ý tất.
Tuy nhiên, nhiều khi lời nói của đàn ông ở trên giường không có sức nặng, ngay cả hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không ngoại lệ.
Có lẽ đã sớm đoán được đối phương sẽ thế này, nên ngày hôm sau khi Tề Huyên Nghi hất cằm nói tối qua không đã, Tiêu Hạc cũng không giận, thậm chí còn tự kiểm điểm, lẽ ra mình nên dỗ hắn viết chiếu chỉ lúc ở trên giường mới phải.
Đến nay vẫn chưa tìm thấy anh họ của Thôi Minh Thu, e là người này cũng lành ít dữ nhiều, y không thu hoạch được gì trong lần tiến cung này, lại còn mang tiếng nịnh thần, lỡ sau này triều đại thay đổi, rất có thể y sẽ là yêu phi trong sử sách.
Nếu Tiêu Hạc thực sự muốn trở thành yêu phi, xét từ tình hình hiện tại của Đại Dận và sự vô tri của Tề Huyên Nghi thì trong vòng nửa năm, đất nước sẽ có chủ nhân mới, đây có thể được coi là sự trả thù cho quan hệ vô lý giữa giữa Tề Huyên Nghi và y.
Vài ngày sau, cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng chịu buông tha, sai người gửi tất cả tài liệu về Ninh Châu cho Tiêu Hạc, tình hình nghiêm trọng hơn những gì Tiêu Hạc biết. Mặc dù quận trưởng Ninh Châu đã phong tỏa cổng thành, nhưng trước đó có người biết tin đã rời đi nhân lúc hỗn loạn giữa đêm, hiện tại không biết đang ở đâu.
Mà tin tức gần đây nhất đã là nửa tháng trước, hiện giờ không ai biết Ninh Châu đang xảy ra chuyện gì, Tiêu Hạc muốn tự mình đến kiểm tra tình hình.
Tề Huyên Nghi đang ăn món mới do ngự trù làm, các đầu bếp đã xay nhuyễn trái cây tươi và đá viên, đổ một lớp pho mát dày lên trên, Tề Huyên Nghi rất thích, nghe Tiêu Hạc nói thì ngẩng đầu hỏi, "Ngươi bảo ngươi muốn đến Ninh Châu?"
"Phải." Tiêu Hạc nói.
Tề Huyên Nghi đặt thìa xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem Tiêu Hạc có phải "được nước lấn tới" rồi không, để y lo việc của Ninh Châu đã tốt lắm rồi, giờ còn muốn rời cung.
"Ngươi thấy thế nào?" Tề Huyên Nghi nheo mắt nhìn Tiêu Hạc, viên quan khi hay tin về bệnh dịch ở Ninh Châu đều sợ hãi trốn tránh, lo mình bị điều đến đó, vậy mà giờ lại có người chủ động xin đi, thật kì lạ.
Tiêu Hạc muốn đi Ninh Châu cũng không sao, nhưng y đi rồi, ai sẽ vui đùa với hắn đây?
Trong triều có rất nhiều quan viên giỏi giang, quan tâm đến dân chúng, có điều gần đây đã bị Tề Huyên Nghi dọa sốc, hoặc bệnh ở nhà, hoặc từ chức, một mình cầm tài sản đến Ninh Châu, cố gắng cứu người dân.
Tuy nhiên, sức mạnh cá nhân dù sao cũng có hạn, muốn dập tắt dịch bệnh còn phải dựa vào sự điều động và hỗ trợ từ triều đình. Khoảng cách giữa kinh thành và Ninh Châu quá xa, truyền tin không tiện, chỉ có tự đến đó Tiêu Hạc mới biết phải làm gì, không nên để thêm nhiều người mất ở Ninh Châu một cách vô ích.
Bây giờ Tiêu Hạc đã biết cách dỗ vị hoàng đế này, chỉ là không ngờ lại đi quá xa, cuối cùng Tề Huyên Nghi bảo sẽ đến Ninh Châu với y.
Bệ hạ nghĩ gì là muốn đó, dịch hoành hành ở Ninh Châu, thường ngày hắn làm hoàng đế, đi vài bước cũng lười, đến đó làm gì.
Tiêu Hạc kiên nhẫn khuyên lơn: "Bệ hạ, ngài là tấm thân ngàn vàng, không nên đến nơi nguy hiểm, hiện tại dịch ở Ninh Châu rất nghiêm trọng, ngài nên ở trong cung chăm sóc mình mới phải."
Mặc dù Tề Huyên Nghi ở lại kinh đô cũng không làm gì, nhưng hậu cung của hắn trống không, là người duy nhất không có con thừa kế, mà giờ hoàng thân duy nhất là vương gia vẫn đang bị giam cầm, thời cuộc bất ổn nhất định sẽ dẫn đến hỗn loạn.
Tề Huyên Nghi chống cằm, cười như không cười nhìn Tiêu Hạc, nhướng mày khi nghe y nói xong, "Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản chuyện trẫm đã quyết ư?"
Tiêu Hạc im lặng nhìn hắn, không nói nữa.
Cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng vội vã đến Ninh Châu cùng Tiêu Hạc, họ mang theo một đội nhân mã và chuẩn bị cỗ xe sang trọng nhất, nhưng Tề Huyên Nghi quá mỏng manh, đến nỗi vẫn không thấy thoải mái khi nằm trong lòng Tiêu Hạc, mới đi được thời gian một tách trà đã ra lệnh dừng lại nghỉ ngơi.
Tiêu Hạc khe khẽ thở dài, chắc chắn kiếp trước mình đã mắc nợ hoàng đế, y đứng dậy chuẩn bị xuống xe, Tề Huyên Nghi nắm lấy ống tay áo y, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tiêu Hạc kéo tay hắn và nói, "Thảo dân dẫn ngài đi cưỡi ngựa."
Tề Huyên Nghi do dự rồi chậm rãi xuống xe theo, sai người trải mấy lớp đệm lên lưng ngựa mới cưỡi lên.
Tiêu Hạc lo rằng đối phương không quen nên không đi nhanh, nhưng Tề Huyên Nghi lại vỗ vai bảo y phi nhanh hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!