Bên ngoài cung Tử Vi, bầu trời đầy sao rơi xuống thiên hà trong nước, chảy về biển mây vô tận phía xa.
Phượng Huyền Vi thu dọn sách trên bàn và đặt chúng sang một bên, tựa như có cơn gió chiều thổi qua, y bỗng nghe thấy âm thanh leng keng từ chuông bạc dưới mái hiên, y dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cổng cung Tử Vi đóng chặt, không thể nhìn thấy ánh trăng bị mây che mờ, Phượng Huyền Vi cười thầm, sao cung Tử Vi lại có tiếng chuông bạc chứ?
Tạ Từ giả vờ tựa đầu vào vai y, vuốt tóc Phượng Huyền Vi một lúc, chốc thì kéo vạt áo y hoặc thổi vào tai.
Phượng Huyền Vi không hề nhận ra hắn đang ở đây, Tạ Từ chơi mệt rồi thì nằm xuống bàn và nhìn y, Tạ Từ không hiểu y đang bận rộn gì, nhưng vẫn thấy khuôn mặt nghiêm túc và động tác tay không ngừng nghỉ của y.
Khi nào sư phụ mới nhớ đến hắn và hỏi thăm hắn đây?
Tạ Từ tự an ủi mình, mới gặp có một ngày, y không nhắc tới mình cũng là chuyện bình thường, dù sao mấy năm nay mình cũng không nhắc đến y với bất cứ ai.
Nhưng dù vậy, Tạ Từ vẫn rất ghen tị, rõ ràng y đã hỏi han Hách Liên Tranh nhiều thế rồi, sao vẫn chưa hỏi về mình?
Tức thật ấy.
Hắn nắm chặt tay, đánh nhẹ vào vai Phượng Huyền Vi hai cái.
Phượng Huyền Vi chẳng thể nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể tự chịu đựng cơn giận này.
Phượng Huyền Vi mở cuốn sách trước mặt, những thanh âm trong biển ý thức dần lắng xuống, nhưng y biết chẳng mấy chốc nó sẽ lại vang lên.
Từ ngày đầu tiên tiếng [ A Từ ] kia vang lên trong biển ý thức cho đến nay, nó càng lúc càng xuất hiện thường xuyên.
Chính y đã dồn hết những suy nghĩ vô hình vào một góc, để chúng hấp thụ tình yêu của y và phát triển vùn vụt trong bóng tối, liên tục cả ngày lẫn đêm.
So với trời đất này, tình yêu của y có vẻ nhỏ bé không đáng kể, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy chim trắng bay trên Doanh Châu, Phượng Huyền Vi vẫn sẽ nhớ về những bông hoa khắp bầu trời trên đảo Sương Lộc tại Nam Kha.
Lúc quyết định trồng linh căn cho Tạ Từ, Lý Thanh Hành đã chuẩn bị sẵn, y thậm chí không quan tâm đến vết thương của mình, đi khắp thế gian để thu thập bảo vật.
Tạ Từ không hề hay biết, suốt ngày lẽo đẽo theo y như một cái đuôi nhỏ, trừ ăn uống vui chơi thì chẳng hỏi gì.
Mùa thu năm Tạ Từ 16 tuổi, Lý Thanh Hành đã thu thập hết dược liệu cần thiết và đưa hắn đến động Vạn Trân để trồng linh căn.
Khi Mộ Dung Hoa hay tin đã nhìn đăm đăm y một lúc lâu, như thể đang trông thấy quái vật hiếm lạ nào đó.
Trồng linh căn không dễ, không chỉ yêu cầu Lý Thanh Hành phải tập trung để không làm sai lệch từ đầu đến cuối, mà Tạ Từ cũng phải đau đớn một thời gian.
A Từ không chịu nổi cơn đau, chỉ một tiếng sau đã nằm bẹp trên giường, rưng rưng nhìn y, nức nở: "Sư phụ, ta không muốn nữa."
Trông hắn cực kỳ đáng thương, người đầy mồ hôi, tóc ướt bết dính bên má, trên môi còn có hai dấu răng vừa cắn. Trước kia mỗi khi mắc lỗi hắn thường làm bộ đáng thương, Lý Thanh Hành biết là hắn giả vờ nhưng rồi cũng mềm lòng.
Nhưng mà lần này sư phụ lại rất quyết tâm, hắn có khóc thế nào cũng không đổi ý, chỉ đỡ hắn dậy rồi tiếp tục công đoạn vừa rồi.
Thấy Lý Thanh Hành phớt lờ mình, Tạ Từ vừa khóc vừa quay lưng về phía y, giống một nhóc mít ướt.
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Yêu Nụ Cười Của Em
4. Sau Khi Tôi Chết
Lý Thanh Hành vỗ đầu hắn, nói: "Gắng lên, sẽ xong nhanh thôi."
Tạ Từ được an ủi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự bất bình, phàn nàn với Lý Thanh Hành, "Ngươi đã nói thế năm lần rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!