Tất cả tiên nhân trong Thiên cung đã xếp thành hàng, hai con rồng đen huyền cuộn mình trên cột đá bạch ngọc, lạnh lùng nhìn xuống tiên nhân bên dưới bằng đôi mắt vàng óng.
Hoàng đế Doanh Châu đang ngồi đó, lắng nghe báo cáo về hạ giới, y rất kiệm lời, phần lớn thời gian chỉ nói có hoặc không.
Sau buổi chầu, tổng những gì y nói có khi còn chưa đến một trăm từ, nếu là trước đây, Tạ Từ nghe mấy thứ này nhất định sẽ ngáp dài ngao ngán.
Nhưng hôm nay thì khác, hắn bay đến bên y, ngồi trên chiếc bàn trước mặt y, y vẫn không nhìn thấy hắn.
Sẽ không ai biết đến sự tồn tại của hắn nữa, cũng sẽ không ai biết hắn chết trong Cõi Sinh tử, Tạ Từ có chút không vui nghĩ. Nhưng nếu hắn không chết, hắn sẽ không biết rằng Lý Thanh Hành vẫn còn tại thế gian này.
Tạ Từ vốn nghĩ chỉ cần tìm thấy Lý Thanh Hành, mình sẽ hài lòng, nhưng khi thực sự gặp y, hắn lại oán trách y tại sao không thể nhìn thấy mình, ôm mình.
Lòng tham của hắn luôn như vậy, vô cùng vô tận, không thể nào thỏa mãn.
Buổi chầu kết thúc, tiên nhân lần lượt rời đi, rồng đen trên cột đá nhắm mắt ngủ say, hoàng đế trở về cung Tử Vi, ngồi trước án tính thiên cơ.
Tạ Từ nghênh ngang đi theo y, nhìn đồ đạc trong cung Tử Vi, theo Tạ Từ, đường đường là nơi ở của hoàng đế mà lại rất đơn sơ, cung điện to đến vậy chỉ có vài món đơn giản, đúng là không nên.
Nếu mình đến đây khi còn sống, nhất định sẽ trùng tu lại, Tạ Từ đi dạo quanh cung Tử Vi giống như chủ nhân nơi này rồi thầm bình phẩm, cuối cùng trở về bên cạnh đế quân.
Người nọ vẫn đang tính toán, Tạ Từ không thể hiểu quỹ đạo thay đổi của các vì sao, nhưng tại nhân gian, hắn ở bên đế quân lâu nhất nên rất giỏi quan sát sắc mặt đối phương, kết quả hẳn không tốt lắm.
Chỉ là hắn không biết y đang tính gì, Tạ Từ nhìn lướt qua án thư dài, cố gắng kiếm tìm thông tin hữu ích từ đây, sau đó, hắn nhìn thấy tên trên con dấu, Phượng Huyền Vi.
Tạ Từ sững sốt, hóa ra tên ngài ấy không phải là Lý Thanh Hành ư.
Phượng Huyền Vi đứng dậy, có vẻ định ra ngoài, trong khi Tạ Từ vẫn đang nghĩ cái tên Phượng Huyền Vi không đẹp bằng Lý Thanh Hành, cơ thể hắn đã di chuyển trước, khi nhận ra, hắn đã nhảy lên lưng Phượng Huyền Vi rồi.
Tạ Từ cũng không định xuống, hắn đã muốn làm vậy từ lâu, dù sao vị hoàng đế tên Phượng Huyền Vi này cũng không thể nhìn thấy hắn.
Nhỉ, bệ hạ?
Thật ra hắn vẫn thích gọi ngài ấy là sư phụ hơn.
Hắn thật sự rất muốn quay về quá khứ, đi chu du khắp thiên hạ cùng ngài ấy như thế này.
Hắn vờ rằng cánh tay mình vẫn còn đó, đặt nó lên vai sư phụ và quàng qua cổ y.
Phượng Huyền Vi hơi khựng lại, Tạ Từ chột dạ nín thở, lại chờ mong nhìn sườn mặt y, chẳng lẽ ngài ấy nhận ra mình chăng?
Phượng Huyền Vi chỉ quay lại, lấy một chiếc hồ lô màu vàng tím từ chiếc kệ cao.
[ A Từ ]
Khi Phượng Huyền Vi cầm hồ lô lên, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ sâu thẳm trong biển ý thức.
Y cụp mắt, bóng cây đung đưa trên giá sách, tựa như có một bé mèo con trốn ở đó, vươn móng vuốt cào tua rua treo phía trên, nhưng mãi vẫn không được.
[ A Từ ]
Thanh âm nối tiếp nhau vang lên, Phượng Huyền Vi biết đó là giọng của mình, y lại đang gọi tên A Từ, y đã nhớ đối phương rất lâu rồi.
[ A Từ ]
[ A Từ ]
[ A Từ A Từ A Từ A Từ ]
Những thanh âm kia như có sinh mệnh của riêng mình, dù y đã phong ấn sâu nơi biển ý thức, chúng vẫn sẽ lan rộng hệt cỏ dại mùa xuân, Phượng Huyền Vi đã quen, y trông như thường lệ, đi ra ngoài cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!