Chương 18: (Vô Đề)

Lý Thanh Hành không ăn kẹo của Tạ Từ, có lẽ y biết nếu cắn một miếng, đồ đệ nhất định sẽ mè nheo xin thêm kẹo.

Tạ Từ cầm kẹo, hỏi Lý Thanh Hành, "Sư phụ, sư huynh sẽ cưới công chúa người cá thật ạ?"

Lý Thanh Hành hiếm khi nghe hắn hỏi về Hách Liên Tranh nên tò mò: "Sao vậy? Lo cho sư huynh à?"

Tạ Từ nói với giọng chờ mong: "Bọn họ thành thân sẽ cho ta kẹo mừng chứ?"

Nếu Hách Liên Tranh biết việc chung thân của mình còn không quan trọng bằng một viên kẹo mừng với Tạ Từ, chả biết sẽ cảm thấy thế nào.

Khóe miệng Lý Thanh Hành nhếch lên một đường cong khó nhận ra, nói với Tạ Từ: "Khi gặp sư huynh, ngươi có thể hỏi xem."

Hách Liên Tranh hiện đang bị mắc kẹt dưới đáy biển Vô Ưu, nếu muốn cứu anh đương nhiên phải xuống biển, Tạ Từ không biết nín thở chứ đừng nói đến việc bơi. Lý Thanh Hành không yên tâm để hắn ở ngoài một mình nên đã làm một bong bóng cho Tạ Từ và đặt hắn vào, Tạ Từ có thể thoải mái hít thở trong đó, thậm chí còn nhâm nhi kẹo.

Lý Thanh Hành muốn lấy một chiếc chìa khóa để mở cánh cửa tại rãnh biển bên dưới, nhưng rãnh biển đó chỉ có một khe hở hẹp, bong bóng của Tạ Từ chắc chắn không thể vào, Lý Thanh Hành đành để hắn lại ở một hang động gần đó, bên ngoài hang phủ kín san hô, sinh vật khác rất khó nhận ra. Trước khi đi, Lý Thanh Hành đã dặn tới dặn lui phải ngoan ngoãn ở trong bong bóng và nấp kĩ, y sẽ quay lại ngay.

Kết quả Lý Thanh Hành vừa đi, Tạ Từ đã bỏ ngoài tai lời y nói, đuổi theo một con cá nhỏ phát sáng đến cửa động, bên ngoài bãi san hô sặc sỡ có người cá đang đi dạo.

Đây là lần đầu tiên Tạ Từ tận mắt nhìn thấy người cá, đó là một mỹ nam, làn da nhợt nhạt hơn con người nhiều, tóc dài như rong biển bồng bềnh trong nước, người cá này rất cảnh giác, nghe thấy tiếng động phát ra từ đây thì lập tức lao đến, khiến Tạ Từ giật bắn mình.

Tuy nhiên sau khi phát hiện đối phương không thể xuyên thủng bong bóng của mình, Tạ Từ trở nên to gan hơn, đẩy bong bóng lao vào người cá, sau khi xô ngã đối phương, còn làm mặt quỷ, người cá tức run người.

Ngay sau đó, móng tay sắc nhọn của người cá xuyên thủng bong bóng, Tạ Từ bất ngờ nuốt một ngụm nước biển mặn, nụ cười chợt cứng đờ.

Xung quanh là nước biển ào ạt, người cá chống nạnh cười ha hả, Tạ Từ luống cuống, há miệng gọi sư phụ nhưng lại uống hớp nước biển, hắn nhắm chặt mắt, không dám thở, nhưng nước biển vẫn ùa vào cơ thể. Tạ Từ cảm giác mình sắp chết, trong cơn mê, hắn nhìn thấy tiền giấy bay tán loạn.

Tiền giấy không rơi vào tay Tạ Từ, Lý Thanh Hành trở lại, bọc Tạ Từ trong bong bóng, đứa nhóc vừa trông như sắp chết lập tức hoàn hồn, Lý Thanh Hành còn chưa kịp hỏi, hắn đã chỉ vào người cá, mách: "Sư phụ, hắn bắt nạt ta."

Người cá dựng đứng tóc gáy, hồi nhỏ nó có nghe bà ngoại nói con người rất xảo quyệt, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.

Rốt cuộc là ai ra tay trước? Còn có thiên lý không vậy!

Lý Thanh Hành cố định người cá tại chỗ, sau đó xoay người hỏi Tạ Từ: "Không phải vi sư đã bảo ngươi ngoan ngoãn đợi trong đó ư? Sao lại ra đây."

Tạ Từ biết mình đã sai, không còn dám tươi tắn nữa.

"Lần sau còn dám nữa không?" Lý Thanh Hành hỏi.

Tạ Từ gục đầu, thì thào: "Không dám."

Lý Thanh Hành nhìn thoáng qua là biết đứa nhỏ này đang giả vờ ngoan, nhưng cảm thấy vừa rồi hắn đã học được một bài học nên cũng không mắng nữa, nhét một viên kẹo đậu vào miệng hắn.

Tạ Từ ăn xong lại hé miệng, thấy Lý Thanh Hành không nhúc nhích liền kéo kéo ống tay áo y, làm nũng: "Sư phụ, ta muốn ăn nữa."

"Không được ăn nữa." Lý Thanh Hành nói.

Tạ Từ vẫn nắm lấy ống tay áo y: "Nhưng mà sư phụ, ta đói bụng."

Lý Thanh Hành trìu mến xoa đầu hắn, hỏi: "Ăn cái khác đi, muốn ăn cái gì?"

Tạ Từ nghiêm túc suy nghĩ, đảo đôi mắt đen láy nói với Lý Thanh Hành: "Ta muốn ăn đuôi cá kho tộ."

Người cá kinh hãi, trong lúc tuyệt vọng đã thoát khỏi phép trói buộc của Lý Thanh Hành, trốn nhanh vào rừng san hô, cái đuôi vung lên tạo thành bóng mờ, sợ mình chạy chậm sẽ biến thành món ăn trên bàn.

Cuối cùng Tạ Từ không thể ăn đuôi cá, mà công chúa của tộc người cá cũng chẳng thể cưới Hách Liên Tranh, đành đưa họ lên bờ, liếc mắt đưa tình nhìn Hách Liên Tranh rời đi.

Sư huynh thở phào, cuối cùng mình cũng được cứu.

Xuân qua thu đến, thời gian trôi nhanh, Tạ Từ không biết mình đến thế giới này từ lúc nào, nên lấy ngày hắn bái sư làm sinh nhật. Năm hắn 15 tuổi, sinh nhật vừa mới qua, hắn đã bị bắt trong cung Vô Tướng để uy hiếp Lý Thanh Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!