Chương 14: (Vô Đề)

Kinh Châu nằm ở phía bắc giới Tu chân, khí hậu nơi này không khắc nghiệt, bốn mùa rõ rệt, nhưng mùa đông sẽ cực kỳ dài và lạnh.

Bởi vì khi còn trẻ, Tạ Từ bị tật ở chân, ngay cả khi bước vào con đường tu luyện vẫn không thể chịu lạnh, nên dưới cung điện được bao phủ bởi địa long, mùa đông đến, hắn sẽ trốn trong phòng và ngủ cả ngày.

Hầu hết sự vụ trong cung Thương Tuyết đều do Giang Nghiên xử lý, các đệ tử được thu nhận cũng là gã dạy dỗ, ngay cả tên của cung Thương Tuyết cũng do Giang Nghiên đặt, lấy từ câu "Núi Thương tuyết trắng, trời Nam chiếu rực". Về phần Tạ Từ thân là chủ nhân, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài đánh nhau với người khác, thì chỉ quan tâm ăn uống vui chơi. Hắn rất thoải mái, khi Giang Nghiên mời hắn cùng sáng lập cung Thương Tuyết cũng đã nói hắn không cần bận tâm gì cả, chỉ cần yên tâm làm chủ nhân là được.

Tạ Từ và Giang Nghiên gặp nhau ở Nam Kha, năm đó Tạ Từ mười chín tuổi, Giang Nghiên vừa bị trục xuất khỏi phái Trác Quang không lâu, đang bị rất nhiều người truy lùng. Trước khi gặp Giang Nghiên, Tạ Từ chưa từng có ý tưởng lập phái, nhưng Giang Nghiên mồm mép đến nỗi hắn cũng bị lay động bởi những gì gã nói. Hắn đang ăn chơi vui vẻ với sư phụ, nhưng luôn bị y quản lý, không thể thử nhiều trò vui.

Lý Thanh Hành biết hắn muốn thành lập môn phái với Giang Nghiên, chẳng những không phản đối, mà thậm chí chính địa long dưới cung Thương Tuyết và kết giới bên ngoài cung cũng do y thiết lập, y hy vọng Tạ Từ sẽ vui vẻ.

Chỉ là…

Làm chủ nhân cung Thương Tuyết thật sự vui sao?

Có thể hắn đã từng vui nhưng dường như nó không kéo dài lâu, tại sao hắn không còn vui nữa?

Trước đây Tạ Từ chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi này, đến bây giờ vẫn không muốn nghĩ.

Trước khi đi, hắn chỉ nói việc mình sẽ rời khỏi cung Thương Tuyết với mỗi Giang Nghiên, giờ trở lại, cung Thương Tuyết đã có chủ nhân mới rồi.

Nghe cứ như Giang Nghiên đã tìm một chủ nhân mới sau lưng hắn vậy.

Sự thật cũng đúng là vậy, có điều Giang Nghiên không biết mà thôi.

"Tạ Từ" ngáp, có vẻ tối hôm qua không ngủ ngon, Giang Nghiên đi tới đứng bên cạnh hắn, hỏi: "Dựa vào vai ta ngủ tiếp nhé?"

"Tạ Từ" trừng hắn, xoay người ngồi trên trường kỷ, chống cằm nhìn Hách Liên Tranh và Tiêu Oản đang đứng dưới bậc thềm đá.

Mọi hành động đều giống hệt chính Tạ Từ.

Chỉ có Tạ Từ và Tiêu Oản biết thật chất hắn đã chết trong Cõi Sinh tử.

Tạ Từ thì khá hơn, tận mắt nhìn thấy người vô danh biến thành hắn, rời khỏi Cõi Sinh tử, nhưng lúc đó hắn không ngờ đối phương sẽ đến cung Thương Tuyết, thay thế hắn.

Có vẻ đối phương không chỉ sử dụng ngoại hình mà còn sở hữu trí nhớ của hắn, Tạ Từ không biết đối phương đã làm thế nào, nhưng việc quay ngược thời gian trong Cõi Sinh tử còn là điều bình thường, thì chuyện đánh cắp ký ức của một người chết hình như cũng chả có gì đáng ngạc nhiên lắm.

Nhưng thế thì hơi đáng sợ, ai biết sau này đối phương sẽ làm ra chuyện gì.

Theo lý thuyết hắn đã chết, tro về với tro, cát bụi thành cát bụi, cuộc đời của hắn coi như chấm dứt. Cho dù Tạ Từ giả này có cởi quần áo và chạy ba vòng quanh võ đường phái Trác Quang thì cũng không liên quan đến hắn, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là chuyện của người sau, chẳng can hệ gì tới hắn.

Tâm trạng Tiêu Oản còn phức tạp hơn Tạ Từ, hắn có biết mình đã lấy viên ngọc Rồng từ hắn không, chẳng lẽ hắn bị đập đầu khi còn ở trong Cõi Sinh tử, hay người chết trong đấy vốn không phải hắn?

Nhưng bất kể là trong Cõi Sinh tử hay trong cung Thương Tuyết lúc này, cái vẻ trịch thượng của hắn vẫn đáng ghét như vậy.

Hách Liên Tranh đánh giá người trên trường kỷ từ đầu đến chân, thấy không có vết thương ngoài gì mới yên tâm, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngươi muốn ta đến cung Thương Tuyết làm gì?"

"Tạ Từ" ngước mắt nhìn Hách Liên Tranh, sau đó lười biếng chỉ vào Giang Nghiên cách đó không xa, nói với Hách Liên Tranh: "Không phải ta tìm ngươi, mà là Giang Nghiên."

Hách Liên Tranh cũng không giận Tạ Từ, chỉ khó hiểu nhìn Giang Nghiên, hỏi: "Không biết Giang huynh tìm ta có việc gì?"

Giang Nghiên bước lên và chắp tay: "Thành thật xin lỗi Hách Liên huynh, vết thương của ngươi vừa tốt lên, vốn phải là ta đến Đồ Sơn thăm ngươi mới phải, chỉ là gần đây cung Thương Tuyết có nhiều việc quá, ta thực sự không dứt ra được."

Hách Liên Tranh hào phóng nói: "Không sao, không sao, vết thương của ta cũng gần khỏi rồi."

Giang Nghiên mỉm cười: "Xem ra Hách Liên huynh đã lấy được viên ngọc Rồng, chúc mừng Hách Liên huynh."

Tiêu Oản rất nhạy cảm, khi Giang Nghiên nhắc đến ngọc Rồng, cô ta lập tức cảnh giác, Giang Nghiên nói vậy là có ý gì? Đang muốn thử mình thay Tạ Từ, hay là muốn trút giận cho Tạ Từ?

"Đều là nhờ có Tiêu cô nương." Hách Liên Tranh không nói nhiều về chuyện của Tiêu Oản, mà hỏi Giang Nghiên: "Nhân tiện, rốt cuộc Giang huynh tìm ta làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!