Đường Hoàn đồng ý gặp Tiểu La Bối thật sự không có ý gì khác, chỉ là nghe Tông Hách nói đứa nhỏ này cũng là quý tộc, nhưng tính cách có vẻ hơi lệch, thích đánh đấm, rất dễ lớn lên thành kiểu tiểu b**n th**. Nếu đối phương đã gọi cậu là "ca ca" thì gặp mặt một chút cũng không vấn đề gì.
Không ngờ đối phương lại hẹn gặp ngay tại quán cà phê mà cậu từng định mời một minh tinh đáng yêu ra gặp. Phong cách của quán rất kín đáo mà vẫn sang trọng, có gu, Đường Hoàn vừa bước vào đã bật cười. Nửa năm trôi qua, cảnh còn người mất. Quay lại nơi này, cậu chỉ cảm thấy mọi chuyện trước đây thật quá hoang đường.
Khóe môi Đường Hoàn luôn treo nụ cười khiến Quý Ngạn đứng bên cạnh không hiểu nổi. Đường Hoàn nhìn ánh mắt tò mò của cậu ta, nhịn cười nói:"Lúc cậu chưa đến, tôi đã từng một mình tới đây hẹn hò rồi."
Quý Ngạn gật đầu, "Quả thật là nơi rất hợp để hẹn hò."
Đường Hoàn cười bảo: "Không phải hẹn hò với nguyên soái, là với một tiểu khả ái mà tôi từng thích. Lúc đó tôi định theo đuổi cậu ấy, đáng tiếc sau đó bị nguyên soái đại nhân cử người bắt về, chưa kịp gặp mặt đã bị kéo vào danh sách đen. Cậu ấy chắc suốt đời cũng không biết người định hẹn gặp là tôi, tiếc thật sự."
Quý Ngạn trố mắt há mồm, trong lòng thầm nghĩ: Gan của ngài cũng to thật, nguyên soái mà không tát chết ngài thì đúng là chân ái rồi.
Đường Hoàn nhớ lại chuyện xưa mà vẫn buồn cười, cũng có chút tiếc nuối, "Lúc ấy tôi còn nạp khá nhiều tiền cho cậu bé đó nữa, không vì gì cả, chỉ thấy dáng vẻ thú hóa của cậu ta đáng yêu, vuốt lông rất sướng tay."
Quý Ngạn nhìn cậu mà không biết nên nói gì, ánh mắt đầy bội phục: Chỉ vì... nhiều lông?
Đường Hoàn vẫn cười vui vẻ, "Tiếc là khẩu vị tôi bây giờ đổi rồi. Mấy kiểu mềm mại dễ thương như vậy không còn là gu nữa. Tôi yêu nhất vẫn là kiểu như Đại Tráng
- sau này lớn lên lại thành nguyên soái siêu ngầu như thế, đúng là đỉnh cao!"
Quý Ngạn âm thầm thở phào, cuối cùng cũng đúng là tình yêu chân thật.
Không lâu sau, cửa bị phục vụ đẩy ra, Đường Hoàn mỉm cười quay đầu lại nhìn, muốn xem cái người tên Robbie kia rốt cuộc trông như thế nào. Nghe giọng thì chắc là một thiếu niên ngạo nghễ khó thuần.
Vậy mà khi Robbie từ sau lưng phục vụ nhảy ra, Đường Hoàn chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Má ơi, đứa nhỏ này thần kinh không ổn thật!
"Ca ca ~" Đường Đình Diệp vui vẻ chạy đến, nhào vào người Đường Hoàn như một đứa trẻ dính người. Đường Hoàn đen mặt: "Sao lại là cậu?"
"Em chính là Điên Cuồng Robbie mà!" Đường Đình Diệp cười toe toét như trẻ con. Chỉ trước mặt Đường Hoàn, cậu mới cười như thế này. Mọi vẻ trầm ổn quý tộc thường ngày đều tan biến, bám chặt lấy anh trai không buông tay: "Ca, em nhớ anh lắm! Lo lắng cho anh nữa! Sao anh không liên lạc với em?"
Đường Hoàn dở khóc dở cười nhìn đứa em trai từ trên trời rơi xuống: "Xin lỗi, anh quên mất."
"Không sao, em tha thứ cho anh. Chỉ cần anh còn nhớ là mình có một đứa em tên Tiểu Diệp, vậy có nghĩa em là người quan trọng nhất trong lòng anh rồi." Đường Đình Diệp dụi đầu vào vai Đường Hoàn đủ kiểu, rồi ngồi xuống bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cậu, y như một con mèo con đang chờ được v**t v*. Đường Hoàn bật cười. Đứa nhỏ này nhìn sao cũng không ra vẻ lạnh lùng quyết đoán như hôm đó nữa.
Cậu không nhịn được đưa tay xoa đầu em trai một cái, "Gặp anh mà vui vậy hả?"
"Đương nhiên! Anh là tuyệt nhất mà!" Đường Đình Diệp cười tít mắt, tựa đầu vào vai anh trai, lí nhí nói: "Muốn mang anh về nhà cơ."
Đường Hoàn bật cười, "Khó đấy, bây giờ thân phận của anh là bảo mật, ra ngoài gặp người ta dễ bị soi mói lắm. Sau này nếu muốn gặp thì cứ đến phủ nguyên soái."
"Ừm! Em mở cơ giáp anh tặng ra nghịch nha!"
"Đừng! Chói mắt lắm!"
Cái con gấu trúc sắt to đùng kia, trong lòng Đường Hoàn hoàn toàn cự tuyệt!
Đường Đình Diệp nhíu mày, "Không mà, dễ thương lắm, kiểu sát khí đáng yêu nhất luôn đó."
"Ha ha..." Đường Hoàn cười gượng hai tiếng, thật sự không biết phải nói gì.
Thẩm mỹ của đứa nhỏ này... sao mà giống Tông Hách thế chứ, đúng là... không giống ai.
Sau buổi trò chuyện trưa hôm đó, Đường Hoàn về kể lại cho Tông Hách nghe: "Anh biết Robbie là Tiểu Diệp từ trước rồi phải không? Còn nói cái gì mà quý tộc có thể kết giao, sao không nói thẳng là em trai tôi luôn đi?"
Tông Hách: "Ừ."
"Ừ là có ý gì?" Chỉ cần có chỗ nào khó giải thích, nguyên soái đại nhân liền trả lời một chữ cho có lệ.
Tông Hách nghiêm túc nói: "Tôi chuẩn bị trở lại quân đội, bắt đầu chấn chỉnh nội bộ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!