Chương 56: Cho hết... để lại cho em trai (2)

Đường Hoàn mỉm cười nhìn bãi cỏ trong phòng đã bị bạc hà mèo chiếm cứ, cười gian trá. Sau một ngày bận rộn, có thể thả lỏng thần kinh một chút cũng không tệ. Để ghi lại khoảnh khắc "thần thánh" mà đại mèo nhà mình lăn lộn trong bạc hà, Đường Hoàn còn bật cả chức năng quay video, định lưu lại cẩn thận để sau này làm kỷ niệm.

Khi Tông Hách vội vã trở về nhà, Đường Hoàn đã rửa mặt xong, đang ngồi tủm tỉm cười trên tấm thảm mềm, thấy anh đẩy cửa vào liền hỏi ngay: "Anh có thấy hưng phấn không? Có cảm giác không kìm được muốn hóa thành nguyên hình rồi lăn vài vòng không?"

Tông Hách đánh giá một lượt khung cảnh phòng ngủ, hơi cảnh giác liếc nhìn đống cây xanh được bày ở góc phòng như thể một trận pháp, xác nhận không có gì kỳ quặc mới lạnh mặt bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

Sắc mặt Đường Hoàn khựng lại, trong lòng thì thầm: Không thể nào... sao lại không có chút phản ứng nào hết?

Tông Hách vừa đổi giày vừa hỏi: "Em ăn no chưa?"

Đường Hoàn thở dài đầy thất vọng: "No rồi."

Tông Hách tiếp tục quan tâm: "Hôm nay có mệt không?"

Đường Hoàn xụ mặt: "Không mệt."

Phải nói thật, cậu rất hào hứng. Đã chuẩn bị cả một ngày, kết quả là khi đại mèo về thì chẳng có phản ứng gì. Đống bạc hà này nhất định là hàng giả, hoặc là giống loài sau khi tiến hóa đã miễn dịch với bạc hà mèo rồi.

Tông Hách cởi áo khoác, mặt không biểu cảm nói với Đường Hoàn: "Tuy không biết em bày ra đống kia để làm gì, nhưng đúng như em mong muốn đấy, anh thật sự rất hưng phấn."

Đường Hoàn nhảy dựng lên đầy kích động: "Anh bình tĩnh! Em không có ý dụ dỗ anh!"

Tông Hách sải bước xông tới bế bổng Đường Hoàn, xoay người đè cậu xuống giường: "Đám cây này là để giúp anh lên tinh thần à?"

Đường Hoàn cuống quýt giải thích: "Anh hiểu lầm rồi! Đây là bạc hà mèo, ở Trái Đất người ta còn gọi là mùa xuân của loài mèo, là dược..."

"Mùa xuân? Dược?"

Đường Hoàn sắp khóc đến nơi: "Không không không, chỉ là cách nói thôi..."

Càng giải thích càng sai!

Tông Hách một tay giữ chặt hai tay đang giãy dụa của cậu, đẩy lên trên đầu, mặt rất phối hợp: "Được, anh hưng phấn."

Đường Hoàn: "......"

Từ đêm đó, khăn trải giường nhà cậu không đêm nào còn được yên ổn.

Sáng hôm sau, Đường Hoàn vừa bóp eo vừa khàn giọng ra lệnh cho Quý Ngạn: "Mấy cây bạc hà mèo đó đem xử lý hết đi, tốt nhất là chôn luôn ở nơi nào chân trời góc biển, tôi vĩnh viễn không muốn thấy lại chúng nó!"

Lũ lừa đảo!

Kiến thức trước đây toàn là thứ vứt đi ở thế giới này, hoặc là dùng sai cách thì chỉ tổ tự hại mình!

La Bỉnh Quận còn hí hửng gửi tin hỏi: "Sao rồi? Bạc hà mèo đẹp không?

Nuôi có được không?"

Đường Hoàn nghiến răng ken két: "...... Đẹp! Đẹp thật sự luôn!"

La Bỉnh Quận vui vẻ gửi tiếp: "Vậy tốt rồi, lần sau nếu cậu còn muốn, tôi lại triệu hồi thêm. Nói thật, dị năng của tôi lúc quay phim hay ca hát chẳng dùng được gì, nghẹn muốn phát điên!"

Trong lòng Đường Hoàn chỉ muốn mắng: Không có việc gì thì đi gieo cây ở Hoang Tinh làm gì! Bộ phận môi trường chắc muốn cảm ơn cậu lắm đấy!

La thiên vương chẳng hề nhận ra bạn mình đang oán thán, còn nhiệt tình mời gọi: "Tôi mới phát hiện ra trò chơi mới, cậu có muốn chơi không? Cực kỳ vui luôn!"

Đường Hoàn lạnh tanh từ chối: "Không đi, không có tâm trạng."

La Bỉnh Quận thất vọng: "Vậy thôi, tôi đi đây! Còn tưởng có cậu làm tay gà gánh team, tôi còn có tí cảm giác tồn tại chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!