Đường Hoàn còn chưa hề hay biết hiểm nguy đang kéo tới, vẫn mải mê cùng fan đấu trí đấu sức. Fan có thấy cậu đi nữa cũng không đuổi kịp, bị troll đến mức tức điên. Sau khi khiến cả đám fan phát cáu xong, Đường Hoàn mới thấy mệt rã rời, bèn ấn Đại Tráng nằm luôn lên bàn làm gối đầu.
"Mệt quá, không muốn nhúc nhích nữa, muốn về nhà..." Đường Hoàn dụi mặt vào cái "gối đầu" mềm mềm mụp mụp, hai chân dài duỗi thẳng tắp, nằm bẹp như trái cây dập nát không muốn gượng dậy.
Tông Hách quay đầu lại l**m l**m trán cậu: "Mệt rồi thì về thôi, nhóc con."
Đường Hoàn bực mình nắm đuôi anh: "Cái cách nói chuyện này với giọng điệu này, anh giống y chang biểu thúc của anh đó! Miệng độc!"
Tông Hách im lặng một lúc, rồi dùng móng vuốt ngoắc lấy ngón tay cậu, nghiêm túc nói: "Về đến nhà, có chuyện muốn nói với em."
"Ồ, có bí mật nữa hả?" Đường Hoàn cười nhéo nhéo miếng đệm thịt ngay trước mặt, "Được, về rồi anh kể. Thích bạn nữ nào trong lớp đúng không?
Có lén tặng bạn đó đồ ăn vặt không?"
Tông Hách mệt tim rút móng lại. Anh thật lòng mà, không muốn tiếp tục giấu thân phận nữa, phiền phức quá.
Lên phi hành khí, Đường Hoàn ôm Đại Tráng, đầu tựa vào lưng ghế, lim dim muốn ngủ.
Quý Ngạn hiểu ý, chỉnh ghế ngả ra thành giường, bốn ghế xếp thành một chiếc giường dài. Đường Hoàn nằm thẳng ra, ôm mèo vào lòng, ngáp một cái rồi nói: "Tiểu Quý, sắp tới nhà thì gọi anh dậy."
Tông Hách dùng móng kéo tấm chăn gần đó lại, Quý Ngạn lập tức đắp thêm cho anh hai lớp nữa. Tông Hách hài lòng cuộn mình trong lòng Đường Hoàn, cũng nhắm mắt theo.
Phi hành khí bay chậm lại, lướt rất ổn định. Quý Ngạn điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp, để Đường Hoàn ngủ ngon hơn. Vừa rời khỏi công viên chưa lâu, cậu đã ngủ say.
Một lát sau, Tông Hách đột nhiên mở mắt cảnh giác, nhẹ nhàng chui ra khỏi lòng Đường Hoàn. Quý Ngạn thấy thế, liếc mắt nhìn theo ánh mắt anh, rồi cũng cảm nhận được điều bất thường.
Người từng đối mặt nguy hiểm nhiều năm luôn có giác quan nhạy bén hơn người thường. Cảm giác đó giúp họ ngay lập tức nhận ra khi hiểm họa đang tới gần.
Quý Ngạn nhỏ giọng hỏi: "Nguyên soái, có cần đánh thức phu nhân không?"
Tông Hách lạnh giọng: "Ba phút nữa gọi cậu ấy dậy, cho cậu ấy hai phút thích ứng. Năm phút sau, phi hành khí sẽ bay ngang qua trạm đổi vận phế bỏ số 1002. Nếu bọn họ muốn ra tay, chắc chắn sẽ chọn chỗ đó."
Quý Ngạn gật đầu, mở nút bí mật trên cổ tay, một bộ chiến đấu phục đen tuyền lập tức hiện ra, toàn thân vào trạng thái sẵn sàng.
Tông Hách nhìn thoáng qua, cau mày: "Về sau đừng để cậu ấy thấy bộ dạng này của cậu."
Quý Ngạn:?
Tông Hách lạnh nhạt: "Dọa cậu ấy."
Quý Ngạn ngoan ngoãn cởi bộ đồ ra, không dám phản bác.
Tông Hách quay về chỗ nằm cạnh Đường Hoàn, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu đếm ngược trong đầu.
Ba phút sau, Quý Ngạn nhẹ nhàng lay cậu: "Phu nhân, dậy đi."
Đường Hoàn mơ màng mở mắt, giọng còn ngái ngủ: "Sao vậy?"
Quý Ngạn ngồi cạnh, dịu giọng nói: "Hai phút nữa phi hành khí sẽ bị tập kích. Ngài đừng sợ."
Đường Hoàn nhìn ra ngoài, cảnh vật chẳng có gì khác biệt. Nhưng nếu Quý Ngạn đã nói vậy, thời gian lại gấp rút, cậu không hỏi thêm gì cả. Cậu lập tức ôm lấy mèo con bên cạnh, xoa đầu nhóc, giọng trầm nhưng chắc: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Tông Hách: "..."
Đúng như dự đoán. Khi phi hành khí vừa tới gần trạm đổi vận 1002, mặt đất lập tức khai hỏa. Phi hành khí ngay lập tức tránh né làn đạn pháo từ phía dưới, rồi xoay vòng giữa không trung. Hai bên sườn bật ra đôi cánh thép, toàn bộ phương tiện biến hình thành chiến cơ.
Vị trí Đường Hoàn đang ngồi bị chuyển về trung tâm chỉ huy. Ghế ngồi tách ra, đẩy cậu vào khoang điều khiển. Đường Hoàn ôm mèo trong lòng, nhìn quanh với vẻ mặt mộng bức: "Má ơi... biến hình thiệt luôn?!"
Còn chưa kịp phản ứng, dây an toàn trên ghế đã tự động khóa chặt eo cậu, cố định vững như bàn thạch. Ghế điều khiển phía trước bật ra một phi công đầu trọc to con, mặt tỉnh như không, cười ha hả: "Phu nhân, cho phép tôi kích hoạt cơ chế tự chiến và phản công nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!