Đường Hoàn vừa giúp Lâm bá thu dọn đống đồ, vừa hỏi mà không buồn ngẩng đầu: "Chuyện gì vậy? Nói đại đi."
Chính thái độ này của Đường Hoàn lại khiến Tông Hách không biết mở miệng thế nào. Nói thẳng ra "anh chính là Đại Tráng, em đừng chuẩn bị nữa", liệu có bị Đường Hoàn tức giận đòi ly hôn không?
Nhìn Đường Hoàn đang hào hứng chuẩn bị đủ thứ để dẫn mình đi chơi, Tông Hách hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: "Thôi, đợi về rồi nói sau."
Đường Hoàn khó hiểu liếc anh một cái: "Gì thế, bí bí ẩn ẩn."
Lâm bá nhịn cười: "Mấy thứ này là chuẩn bị cho tiểu thiếu gia đấy à?"
"Đúng rồi!" Đường Hoàn vui vẻ nói: "Tui nhận được đồ chơi mẫu của công ty cho trẻ em ngoan, tặng kèm hai vé suốt, tính chờ Đại Tráng nghỉ sẽ dẫn nhóc đi chơi. Tui còn tra cả mớ hướng dẫn mang trẻ nhỏ đi công viên giải trí, nghe nói mấy thứ này là đồ dùng cần thiết, đặc biệt là cái quần niệu kìa."
Tông Hách mặt tối sầm, chen thêm một câu: "Đại Tráng sẽ không đi đâu."
Sắc mặt Đường Hoàn cũng lạnh xuống: "Tại sao chứ?"
Tông Hách hừ lạnh, nói đầy ghét bỏ: "Tại cái quần niệu kia nhìn ngu không chịu được!"
Đường Hoàn nhướng mày. Cái thái độ này rõ ràng là muốn gây sự. Mèo thì không thể dỗ được, đại miêu cũng vậy, đã muốn phát cáu là cứ phát cáu, vấn đề là cậu còn không biết vì sao anh lại phát cáu: "Nó có bắt anh mặc đâu, anh nháo cái gì mà nháo, anh là hổ chứ không phải mèo! Ăn sáng xong rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện à?"
Tông Hách vốn định bỏ đi, nhưng bị Đường Hoàn chọc tức, liền dứt khoát đứng lại: "Em phân giống loài theo kích thước à?"
Đường Hoàn buông tay: "Chứ không lẽ theo gì?"
Trong mắt Tông Hách, Đường Hoàn phân loại loài vật theo kiểu ngây ngô như vậy lại cực kỳ hợp lý, còn tỏ ra rất tự hào khiêu khích anh, mà khổ nỗi anh cũng chẳng có cách nào sửa cậu được, vì... đúng là cậu mà!
Lâm bá thấy cặp vợ chồng son mới sáng ra đã đấu võ mồm, mà không đấu ra được cái lý gì, liền nhanh tay dọn gọn đống đồ, hỏi Đường Hoàn: "Mấy thứ này để đâu đây?"
"Đem qua phòng livestream cho tui."
"Quăng đi!"
"Sao lại quăng? Cuối tuần Đại Tráng tới rồi đó! Tui phải dùng!"
"Em quăng hết mấy thứ này đi, anh sẽ gọi nó đến."
Đường Hoàn nghiêng đầu, khó hiểu nhìn thái độ cứng rắn của Tông Hách, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn: "Anh... sao lại kích động vậy?"
Tông Hách mặt lạnh tanh, giọng nghiêm nghị: "Tại vì mấy thứ này xấu quá, ảnh hưởng đến nhan sắc của hổ!"
Đường Hoàn cố giữ bình tĩnh giải thích: "Đây thật sự là đồ cần thiết mà, chuẩn bị cả đấy! Rất nhiều ông bố bà mẹ có kinh nghiệm đều nói như vậy, không tin anh xem mấy bài chia sẻ nè."
Tông Hách vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, không nói tiếng nào, thái độ cực kỳ cứng rắn.
"Vậy được rồi." Đường Hoàn đột ngột đổi giọng, "Tui quăng hết nó, anh làm Đại Tráng tới đây đi."
Tông Hách mặt vẫn không đổi, lúc này mới xoay người rời đi.
Đường Hoàn đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tông Hách, thấy anh bước lên phi hành khí rồi bay đi, lúc đó mới quay ngoắt lại chạy tới bên Lâm bá, cười hí hửng giật lại đống đồ trong tay ông: "Tuy tui nói vậy với ảnh, nhưng mà ra ngoài vẫn phải dùng chớ. Đây gọi là làm trái mệnh lệnh một chút vì nghĩa lớn."
Lâm bá cố nhịn cười, giơ ngón cái với Đường Hoàn: "Cao tay!"
"Nhanh nhanh, giúp tui giấu đi, đừng để Tông Hách phát hiện!" Đường Hoàn hào hứng giấu hết đồ vào phòng livestream, Lâm bá cũng nhanh tay lấy một tấm vải phủ kín lên. Hai người hớn hở vỗ tay: Che giấu hoàn hảo!
Sau khi bận rộn xong, Lâm bá vui vẻ đi cho cá ăn. Đường Hoàn thì cảm thấy còn thiếu cái gì đó, liền xỏ dây thừng qua cổ Samoyed để tiện dắt đi.
Chờ đối phương ra khỏi cửa, Đường Hoàn lén chụp lại bóng lưng Lâm bá đang dắt chó, đăng lên Weibo: Lão già và thiên thần Samoyed mỉm cười, tên gọi tắt: lão già và chó.
Thứ Bảy, cuối cùng thì Đại Tráng cũng cõng theo cái cặp nhỏ của mình tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!