Chương 48: Cảm giác như quen nhau từ kiếp trước

Đường Hoàn vừa thấy Thái tử điện hạ, trong đầu liền không hiểu sao lại nhớ tới một con uyên ương lông trắng mà trước kia cậu từng nuôi , một bé mèo High Land mắt trắng, lớn lên thì đẹp khỏi bàn, tính tình cũng dễ thương, gọi là Đà Đà, ôi thôi, biết nũng nịu cực kỳ.

Thái tử điện hạ thu lại vẻ ngạc nhiên, đứng dậy, lễ phép hỏi: "Ta nên gọi là tiểu biểu thúc, hay là gọi một tiếng sư mẫu đây?"

Nhìn người đối diện tuổi tác chẳng lệch mình là bao, Thái tử điện hạ vừa cười vừa hỏi, mà lúc gọi cũng hơi líu lưỡi vì ngượng.

"Sư mẫu?" Thái độ của người kia rõ ràng là coi cậu là bậc trên, Đường Hoàn nhìn sang Tông Hách đầy nghi ngờ, hai người rốt cuộc là có quan hệ kiểu gì vậy?

Vừa rồi vẻ thất thần của Thái tử khi nhìn thấy Đường Hoàn, Tông Hách đều để ý tới hết. Càng khiến hắn khó chịu hơn là khi thấy Đường Hoàn và Thái tử ngồi chung một khung hình, trong lòng hắn liền thấy nghẹn không chịu được. Nhưng mà không thể cứ giấu Đường Hoàn mãi không cho gặp người ta, Tông Hách hơi dỗi nói: "Gọi là tiểu thúc thúc đi, ta đâu có dạy học sinh như ngươi, đánh giặc còn phải dạy thêm một buổi!"

Đường Hoàn âm thầm nghĩ, thân phận của cậu cũng ghê gớm thiệt chứ, ngay cả Thái tử cũng phải gọi mình là thúc. Sau này Thái tử làm vua, cậu chẳng phải là có cháu làm Hoàng đế rồi sao?

Tông Hách liếc chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu cho Đường Hoàn tới ngồi xuống. Nhất định phải ngồi bên cạnh hắn, khí thế chiếm hữu ngút trời.

Thái tử điện hạ hơi xấu hổ cười, nhận lấy quà từ tay người hầu, chuẩn bị đưa lễ.

Trong mắt mọi người, hắn là thiên tài trời sinh, thầy nào cũng khen hắn giỏi. Chỉ có ông biểu thúc này là mãi ghét bỏ trình của hắn, thậm chí còn đánh hắn nữa cơ.

Mấy người trong đội vệ sĩ hai bên đều nhìn Thái tử đầy cảm thông. Theo học với nguyên soái thì chẳng dễ nuốt đâu. Nguyên soái là kiểu thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực quân sự, không dạy người ta "phải đánh thế này thế kia", mà sẽ bảo ngươi tự suy nghĩ "trận này nên đánh sao cho tốt". Mà nếu theo không kịp tốc độ của ông ấy, thì ông ấy sẽ... vỗ cho một cái vào đầu, mắng thẳng luôn: đồ ngu!

Thái tử bị Tông Hách vỗ đầu đến chẳng biết bao nhiêu lần, giống cảnh đại mèo vỗ tiểu mèo, nghe cái đầu bị gõ kêu "bạch bạch". Từ năm năm tuổi bị vỗ đến giờ đã hai mấy vẫn còn ăn đòn đều đều.

"Đây là quà cưới mẹ ta chuẩn bị cho hai người," Thái tử mở lời, "Biểu thúc giấu kỹ quá, chúng ta hoàn toàn không biết hai người kết hôn, hiện tại phụ thân với mẫu thân đều thấy không yên lòng, muốn mời hai vị về nhà ăn bữa cơm, cũng coi như thay mặt xin lỗi."

Thái tử đưa thẳng quà cho Đường Hoàn. Đợi cậu nhận lấy xong mới ngồi xuống.

Đường Hoàn lễ phép cảm ơn đối phương, sau đó lại không dám nhìn vào mắt Thái tử nữa, sợ mình nhìn say mê quá thì lại thất lễ.

Oái oăm là Thái tử điện hạ cứ cảm thấy Đường Hoàn trông quen quen, theo bản năng lại nhìn thêm một cái. Ngay lúc đó, Tông Hách lạnh giọng: "Ngươi không có việc gì thì đi đi."

Tay Đường Hoàn khựng lại một nhịp, ngơ ngác nhìn sang Tông Hách. Gì vậy? Đuổi khách à? Chưa uống hết chén nước mà?

Tông Hách mặt càng lúc càng lạnh, người toát ra khí chất "ta đang rất bực".

Thái tử rất hiểu tính biểu thúc mình, cho dù không biết vì sao bị giận thì cũng lập tức đứng dậy: "Ta nhớ ra còn có chút việc, không quấy rầy nữa.

Biểu thúc khi nào dẫn tiểu thúc thúc đến nhà ta ăn cơm, cứ báo trước, ta sẽ cho người chuẩn bị."

Tông Hách ậm ừ một tiếng, ánh mắt như đang thúc ép: đi lẹ đi.

Thái tử cáo từ ngay tức khắc.

Đường Hoàn: "......"

Gì vậy trời!

Khó khăn lắm mới thấy được một giống loài có mắt uyên ương dạng mèo, còn chưa kịp liêu thêm tí nào đã bị đuổi mất!

Nhìn Đường Hoàn còn đang ôm hộp quà như ôm bảo vật, Tông Hách không vui hỏi: "Thích lắm hả?"

Đường Hoàn chớp chớp mắt, đột nhiên nhận ra giọng Tông Hách có gì đó là lạ: "Ngươi... ghen đó hả?"

Tông Hách cười lạnh: "Ta ăn giấm chắc?"

Đường Hoàn thấy cũng đúng: "Ừ, ăn không được mà."

Tông Hách mặt lạnh quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn Đường Hoàn, rõ ràng là đang giận dỗi.

Đường Hoàn cũng lười dỗ hắn. Con đại miêu này, nói dỗi là dỗi, còn không thèm nói lý do, chăm còn khó hơn mèo con bú sữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!