Chương 47: Trời ạ! Đây là cảm giác rung động sao?!

Tông Hách xoa nhẹ lên đầu Đường Hoàn, chắc chắn nói với cậu: "Không có đâu, đừng sợ. Tay em rất sạch, không dính tí máu nào cả. Nếu không thì làm sao có thể ghép gien với anh được."

Đường Hoàn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Những lời này nghe rất có lý, giọng điệu cũng đầy sức thuyết phục. Nhưng mà... cậu vẫn không biết "người ban đầu" đã từng trải qua những gì. Trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên.

Cậu bây giờ thật sự rất muốn biết rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì. Là ai đã hạ độc cậu, ai đưa cậu đến tinh cầu rác rưởi đó, là ai đã làm giả thân phận cho cậu, rồi lại là ai dạy cậu dùng súng. Và cậu đã chết như thế nào.

Dù có chết, cũng muốn chết một cách minh bạch.

Tông Hách thấy cậu vẫn còn để tâm, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo sau cổ Đường Hoàn, giống như một con mèo lớn đang an ủi mèo con vậy, "Yên tâm, em muốn biết thì chắc chắn sẽ tra được. Đợi anh sắp xếp."

Đường Hoàn biết Tông Hách đang âm thầm cho người điều tra.

"Vậy... nếu kết quả điều tra ra lại không đúng ý anh thì sao? Hoặc chạm vào giới hạn của anh thì sao..." Đường Hoàn lấp lửng, cậu lo lắng. Tông Hách là người rất có trách nhiệm, lại thêm cái tính quân nhân nguyên tắc. Lỡ như... cậu không dám nghĩ tiếp. Nếu chuyện quá khứ của "người kia" đi ngược lại với nguyên tắc của Tông Hách, vậy thì cuộc hôn nhân của họ... còn có thể tiếp tục sao?

Nếu không động lòng thì sẽ chẳng bận tâm, nhưng bây giờ cậu lại thật sự muốn ở bên Tông Hách lâu dài, không buông nổi.

Tông Hách ghét bỏ vỗ lên đầu cậu một cái: "Ngốc à, thế cũng tốt, đỡ phải em tập thêm nữa. Anh chỉ hy vọng cả đời này em sẽ không bao giờ cần dùng tới súng. Nhưng nếu có nguy hiểm, anh vẫn muốn em có năng lực tự vệ. Nói như thế thì, em đúng là sinh ra để làm bạn đời của anh, rất hợp."

Đường Hoàn sáng mắt lên: "Anh đang khen em hả?"

Tông Hách lười đáp, kiểu khen rõ ràng thế còn không hiểu thì chắc phải bảo đầu bếp làm món óc ăn cho cậu , nghe nói ăn gì bổ nấy.

Đường Hoàn bị ánh mắt khinh bỉ kia nhìn đến mức ngượng ngùng không dám hỏi lại. Mắt mèo khinh bỉ người ta nhìn kiểu đó, thật sự khiến người ta không đỡ nổi!

Cùng ngày hôm đó, tin đồn "phu nhân nguyên soái là tay súng thiện xạ" đã lan ra khắp đội vệ binh. Đám lính bán tín bán nghi: "Thật hay giả vậy trời?

Kỳ quặc quá đi? Phu nhân nguyên soái nhìn yếu xìu, còn lùn nữa!"

Thật ra chiều cao của Đường Hoàn thuộc dạng bình thường, 1m76. Nhưng ở tinh hệ này, chiều cao trung bình của nhân loại đều vượt mốc 1m80. Khung xương của Đường Hoàn lại nhỏ, người thì mảnh khảnh, theo cách nói của bác sĩ quân y, chắc chắn hồi nhỏ bị thiếu dinh dưỡng, xương cốt không phát triển nổi. Thế nên so với đám lính cao to như nghé con, Đường Hoàn đúng là vừa lùn vừa gầy.

Cũng có vài binh sĩ khịt mũi coi thường mấy lời đồn, bởi họ từng chứng kiến cách Đường Hoàn dạy dỗ nguyên soái kén cá chọn canh, ai nấy đều tâm phục khẩu phục: "Yếu hay không đâu chỉ nhìn bên ngoài, phu nhân dám vỗ bàn với nguyên soái là biết rồi. Bắn súng giỏi thì đã sao? Dám cãi lại nguyên soái mới là đàn ông thật sự!"

Còn người đang bị mấy lời đó nói đến "đàn ông thật sự" , thì đang đứng sau một bụi tường vi trong vườn: "......"

Mặt không cảm xúc cắt lấy một lọ hoa tím, Đường Hoàn ôm bình hoa, thản nhiên đi ngang qua đám binh sĩ. Thật ra cậu còn muốn ưỡn ngực nói: Không chỉ biết bắn súng, tôi còn biết kiếm tiền. Nguyên soái nhà các anh chính là tôi nuôi đấy!

Đặt bình hoa lên phòng livestream, Đường Hoàn còn cố tình đứng ở cửa nghe ngóng một chút, chắc chắn đứng ở hành lang sẽ không ngửi thấy mùi hoa, không ảnh hưởng đến khứu giác của Tông Hách, mới yên tâm để bình hoa ở đó.

Cậu tính sau bữa tối sẽ livestream một tiếng. Có tiền không kiếm là đồ khốn, rảnh mà không đi kiếm tiền thì đúng là có lỗi với nghề streamer!

Chuẩn bị đâu vào đấy, Đường Hoàn lên Weibo thông báo: Ăn Cơm Ngủ Loát Đại Tráng: "Tối nay phát sóng trực tiếp từ 8 giờ tới 9 giờ nha, ai rảnh vô tám chuyện chơi?"

Bình luận phía dưới đều thi nhau hoàn thành nốt câu còn dang dở: Không gặp không về moah moah .

Đến giờ phát sóng, Đường Hoàn ngồi lên ghế, tay bưng khay trái cây, dùng nĩa xiên từng miếng trái cây ăn, vừa ăn vừa trò chuyện với mọi người: "Hôm nay tôi đi chơi, có mua vài món đồ, vui lắm luôn!" Cậu vừa nói vừa ngậm cái nĩa, chỉ tay xuống sàn, nơi đang để một đống đồ chơi nhỏ.

Mọi người đều tò mò không biết cậu mua gì mà vui thế, ai nấy nhìn kỹ vào, xong rồi câm nín: Em là công chúa sống trong lâu đài đấy hả? Đây là mấy món đồ chơi bình thường cực kỳ, con nít ba tuổi còn chán!

Đường Hoàn nghiêng đầu, vô tội nói: "Tôi thật sự chưa từng chơi mà."

Phần lớn người xem đều cho rằng cậu xuất thân không tốt, từ nhỏ chưa được chơi đồ chơi, đến bây giờ đeo trên tay chiếc nhẫn đắt tiền như vậy rồi mà còn không biết giá trị. Họ nghĩ chắc hồi đó cậu sống ở vùng quê hẻo lánh, chưa từng thấy mấy thứ này. Không ít người donate tặng thưởng cho cậu, khuyên cậu rảnh thì nên đi chơi nhiều vào, thật sự quá thiệt thòi, nhìn mà thấy thương.

Chỉ có một người, khi nhìn thấy Đường Hoàn nói mấy câu đó, hốc mắt khẽ đỏ lên. Mối thù hằn như lưỡi dao nhọn cắm sâu trong lòng từ thuở bé, khiến hắn không dám quên một khắc nào.

Hắn chính là tiểu công tước nhà họ Đường , Đường Đình Diệp.

Hắn biết, Đường Hoàn nói thật. Cậu ấy thật sự chưa từng thấy, chưa từng chơi.

Người hầu đẩy cửa phòng khép hờ, đứng ở lối vào, cung kính nói: "Thiếu gia, công tước đại nhân mời ngài đến thư phòng một chuyến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!