Chương 45: Con hồ ly Đường Hoàn này tức chết người ta luôn!

Khi phát hiện ánh mắt Tông Hách nhìn mình lạnh như băng, đáng sợ đến rợn người, tim Tông phu nhân co rút lại, da đầu tê rần. Nhiều năm không gặp con trai, bà không ngờ Tông Hách giờ đây đã cao hơn bà gần hai cái đầu, toàn thân toát ra khí thế áp người, đã không còn là đứa nhỏ gầy yếu từng bị bà nắm trọn trong lòng bàn tay ngày nào.

Thị nữ đi theo khẽ nhắc: "Phu nhân đừng quên, lúc nãy hoàng hậu từng dặn..."

Cô ta nói lửng nhưng Tông phu nhân hiểu ngay , đừng quên mục đích đến đây là gì.

Tông phu nhân hít sâu một hơi, ép mình giữ bình tĩnh: "Tôi không tới đây để cãi nhau với anh. Sau lần bệnh đó, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi chỉ muốn được nhìn anh một chút." Bà nhìn Tông Hách với vẻ trách móc, giọng có phần run rẩy: "Anh tỉnh lại cũng không tới gặp tôi. Tôi là mẹ anh, là người sinh ra anh!"

Tông Hách chỉ cười nhạt, trong mắt ánh lên một tia mỉa mai: "Ừ." Một tiếng nhẹ bẫng, không chút cảm xúc.

Đường Hoàn lắc đầu. Cái "ừ" này của Tông Hách đúng là lạnh đến tận xương. Cậu đành bước lên pha trà cho Tông phu nhân. Nếu bà ấy thật lòng hối hận, muốn làm lành, sau này không làm phiền đến cuộc sống của họ, thì cậu nghĩ vẫn còn có thể chấp nhận được. Dù sao bà cũng là mẹ ruột của Tông Hách. Trong đạo làm người, chữ hiếu luôn đứng đầu, người khó xử nhất vẫn là Tông Hách. Cùng lắm thì sau này gửi quà cáp đều đặn, không gặp mặt, nước sông không phạm nước giếng.

Đường Hoàn đặt tách trà lên bàn, Tông phu nhân liếc cậu một cái đầy khinh miệt, giấu không nổi sự kiêu ngạo trong giọng nói: "Cậu xuất thân từ đâu?

Gia đình làm gì?"

Đường Hoàn nhướng mày. Câu này rõ ràng khinh thường cậu rồi. Cậu đâu phải ăn bám Tông gia mà sống, dựa vào cái gì phải chịu cái thái độ đó? Cậu đặt trà xuống bàn, chẳng buồn lấy lòng, chỉ thản nhiên đáp: "Không biết, tôi bị mất trí nhớ. Trước khi kết hôn với Tông Hách thì lang thang trên hành tinh rác, xin ăn sống qua ngày. Trà này thơm thật, trước kia tôi chưa từng thấy loại nào cao cấp vậy đâu, mời bà uống."

Tông phu nhân cau mày, suýt nữa vì mấy lời đó mà nhảy dựng lên. Ở cùng một người không biết từ đâu chui ra đã là chịu đựng lắm rồi, giờ còn phải uống trà do người đó pha? Bà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Hoàn mà nghi ngờ không biết cậu ta có phải cố tình ghê tởm mình không.

Khóe miệng Đường Hoàn khẽ cong lên. Thật ra đối phó với vị "lão phu nhân" này cũng không khó.

Tông Hách kéo Đường Hoàn về phía mình, một tay ôm eo cậu, tay còn lại nhấc tách trà lên , rồi không do dự ném thẳng vào thùng rác. Ý rõ ràng: bà không cho mặt mũi, thì tôi cũng không để bà uống đâu.

Đường Hoàn hiểu ra vì sao Tông Hách lại từng khiến mẹ mình phát khóc.

Khả năng chọc giận người khác của Tông Hách đúng là không ai sánh bằng.

Tông phu nhân thấy Tông Hách hết lòng che chở Đường Hoàn, chẳng xem bà ra gì, tức đến mức toàn thân run rẩy: "Anh nhất định phải chống đối tôi đến cùng sao?!"

Tông Hách nhướn mày, siết chặt cánh tay đang ôm Đường Hoàn, lạnh nhạt hỏi ngược: "Thì sao? Cũng có gì ghê gớm đâu. Nói chuyện với bà chẳng có chút giá trị nào."

Tình mẫu tử giữa họ từ lâu đã chẳng còn. Anh nuôi bà già này, bà sinh anh, nợ nần cũng xem như xong. Đã vậy bà còn muốn can thiệp vào đời sống cá nhân của anh, chê bai bạn đời của anh, thì Tông Hách thấy, mình không lệnh đuổi bà ra khỏi nhà là đã giữ thể diện cho ông hoàng ca họ rồi.

Tông phu nhân mắt đỏ hoe, giận dữ đập bàn: "Tôi không đồng ý cho hai người kết hôn! Có rất nhiều người phù hợp với anh về tính cách, địa vị cũng tương xứng, có thể giúp đỡ sự nghiệp của anh. Vậy mà anh không chọn họ, lại cưới một người chẳng rõ nguồn gốc. Anh bị điên rồi sao?!"

Đường Hoàn "chậc" một tiếng. Đến bùn đất còn có lòng tự trọng, bị bôi nhọ kiểu này, cậu cũng không vui nổi. Công chúa điện hạ chắc không hiểu thế nào là "làm nũng cũng là một loại năng lực", càng không biết "phu xướng phu tùy" là gì.

Cậu lập tức tựa đầu lên vai Tông Hách, ngẩng mặt nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, y như mèo con nũng nịu rên một tiếng: "Anh yêu, vì em mà anh điên thật sao? Em là đứa nhảy ra từ hành tinh rác, không địa vị, không gia thế, không khéo ăn nói, không biết xã giao, đến cái bằng cấp cũng không có... Trời ơi, em đúng là thất học!"

Tông Hách như ngừng thở trong vài giây, cả người cứng đờ. Cúi đầu nhìn người đang ngoan ngoãn rúc trong lòng mình, biết rõ là Đường Hoàn cố ý làm trò, nhưng vẫn không nhịn được máu nóng dồn lên mặt. Anh siết nhẹ cậu trong tay, giọng lạnh lùng nhưng rất rõ ràng: "Tôi không cần ai giúp đỡ.

Có em là đủ."

Quá khí phách!

Đường Hoàn cảm động ôm lấy mặt Tông Hách, hôn chụt một cái: "Yêu anh ~"

Tông phu nhân tức đến toàn thân run bần bật, ngực phập phồng lên xuống dữ dội. Thị nữ đi theo sợ xanh mặt, vội vàng bóp vai bà, chỉ mong hai người kia đừng nói thêm gì nữa kẻo bà ngất luôn.

Trong mắt Tông Hách vẫn là một mảnh lạnh lẽo, không có chút mềm lòng.

Đường Hoàn chớp mắt nhìn bà đầy khiêu khích: Tôi là chẳng có gì hết, nhưng con trai bà không ghét tôi, thì bà làm gì được tôi? Cắn tôi à?

Tông phu nhân vừa lấy lại hơi thở, nhìn ánh mắt đó của Đường Hoàn thì trán như ong ong cả lên. Bà chỉ thẳng vào Đường Hoàn đang nằm trong lòng con trai mình, hét lên: "Anh thích nó ở điểm nào? Nhìn y chang hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, có gì khác biệt?!"

Tông Hách mặt lạnh như tiền, trả lời dứt khoát: "Cậu ấy đẹp! Còn thích mèo!"

Đường Hoàn ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhỏ nhẹ đầy không biết xấu hổ:"Vâng! Em đẹp, còn biết làm nũng. Em không có chút dè dặt nào của quý tộc cả, anh ấy chính là mê em cái này!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!