"Công tước đại nhân trong một lần ra ngoài đã gặp phải hố đen, chiến hạm bị phá hủy, người cũng mất. Phu nhân vẫn luôn cho rằng là do công tước không nghe lời bà, cố chấp ra ngoài, nên mới mất mạng. Khi đó nguyên soái mới chỉ ba tuổi, chắc cũng không còn nhớ rõ chuyện gì. Từ sau lần đó, tính cách của phu nhân thay đổi hẳn. Là một công chúa, bà vừa trẻ vừa xinh đẹp, nếu tái giá cũng chẳng có gì sai, nhưng bà không làm vậy.
Bà dồn toàn bộ tâm trí vào nguyên soái, muốn anh ấy từng lời ăn tiếng nói đều phải làm theo ý mình, đến cả cách nói chuyện, cách đi đứng, thậm chí ăn mấy miếng cơm, uống mấy thìa cháo cũng phải nằm trong sự kiểm soát của bà."
Đường Hoàn nhíu mày: "Bị bệnh rồi, tâm bệnh."
Lâm bá thở dài: "Chúng tôi đều nghi bà có vấn đề về tâm lý. Ngày trước bệ hạ , tức là ông ngoại của nguyên soái , cũng từng mời người đến điều trị cho bà, nhưng bà nhất quyết từ chối. Hễ bị kích động là bệnh tình lại nặng hơn, những cảm xúc tiêu cực đó đều dồn hết lên người nguyên soái. Không ai dám mời bác sĩ nữa, sợ k*ch th*ch bà thêm. Ban đầu ai cũng nghĩ thời gian sẽ xoa dịu tất cả, chờ bà vượt qua cú sốc mất công tước là ổn.
Nhưng rồi có một lần bà suýt chút nữa đánh chết nguyên soái, lúc đó lão bệ hạ mới nhận ra tình hình không ổn, vội vàng đón nguyên soái về nuôi mấy hôm.
Không ngờ, phu nhân như phát điên đi tìm con, sau khi tỉnh táo lại thì vô cùng hối hận, còn tự làm tổn thương chính mình. Bệ hạ xót con gái, đành đem nguyên soái trả lại. Không ngờ đêm đó, nguyên soái bị bà ôm chặt đến mức suýt nghẹt thở chết."
Đường Hoàn đứng khựng lại, trái tim như bị ai bóp chặt, đau thắt. Đây là một cú sốc tâm lý quá lớn dẫn tới biến chứng, thật sự là điên rồi.
"Nếu đã biết bà ấy có vấn đề tâm lý, sao còn để Tông Hách cho bà nuôi?"
Thật ra Đường Hoàn rất muốn nói thẳng: Có bệnh thì đi chữa chứ!
Lâm bá càng nói, sắc mặt càng khó coi: "Khi đó không nghĩ xa vậy. Ai cũng tưởng bà ấy chỉ là quá đau buồn, tạm thời chưa điều chỉnh được tâm lý. Hơn nữa bà từ chối trị liệu, gặp người lạ lại phản ứng rất dữ dội. Cậu cũng biết, phu nhân là con gái duy nhất của lão bệ hạ, mà còn sinh ra khi ông đã hơn năm mươi tuổi, nên được cưng chiều như bảo bối, ông luyến tiếc làm bà tổn thương."
Đường Hoàn nghe xong chỉ muốn chửi thề. Thảo nào lại nuôi ra một người kế vị bị vặn vẹo như vậy. Lão hoàng đế kia chắc đầu óc có vấn đề luôn rồi! Thương con gái cũng không thể mù quáng đến vậy chứ!
"Sau này, Thái tử điện hạ , cũng chính là bệ hạ bây giờ , thường xuyên đến phủ công tước, ở lại qua đêm cũng có. Thật ra là để bảo vệ nguyên soái. Bệ hạ hơn nguyên soái hai mươi tuổi, cũng có cảm giác như đang nuôi con trai vậy. Có lẽ vì thế mà nguyên soái mới yên tâm giao toàn bộ quân quyền cho bệ hạ. Hai người bọn họ tình cảm thật sự rất tốt."
Đường Hoàn vẫn đang mắc kẹt ở chuyện bệ hạ từng "vượt rào" sinh ra Đại Tráng, cậu thật sự không ưa nổi kiểu đàn ông ngoại tình.
Lâm bá nói tiếp: "Mãi đến năm mười sáu tuổi, nguyên soái mới rời khỏi nhà, vào học viện quân sự, lúc đó mới coi như thoát khỏi sự kiểm soát của phu nhân."
Trong lòng Đường Hoàn thở phào nhẹ nhõm, may quá, cuối cùng cũng vùng lên được.
Không ngờ Lâm bá lại đổi giọng, tiếp tục: "Tiếc là, chuyện này khiến phu nhân càng thêm phát điên. Bà ấy nhiều lần phái người đi ám sát nguyên soái."
Sắc mặt Đường Hoàn lập tức thay đổi. Mẹ ruột mà muốn giết con, vậy trong lòng Tông Hách đã từng khó chịu đến mức nào? Nghĩ thôi mà tim cậu như rỉ máu. "Tại sao chứ?"
Lâm bá thở dài: "Vì phu nhân nói, nguyên soái là con bà, đã không nghe lời thì thà chết bên cạnh bà còn hơn."
Đường Hoàn bị câu đó chọc cười, mà là cười đầy tức giận: "Lý do gì mà vô lý vậy trời?!"
"Sau khi bệ hạ lên ngôi, để phòng chuyện tương tự xảy ra, mới cho người canh giữ nghiêm ngặt, nhốt phu nhân trong phủ công tước, không có việc thì không cho ra ngoài. Có tôi ở bên cạnh che chở, nguyên soái mới lớn lên bình an như vậy." Lâm bá nói đến đây, bỗng nhiên ngập ngừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Hoàn, "Nguyên soái thật sự rất để tâm đến cậu. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy anh ấy quan tâm ai đến vậy. Nếu mất cậu rồi, tôi sợ anh ấy sẽ trở nên điên cuồng hơn cả mẹ ruột mình.
Dù sao cũng là mẹ con, có vài điểm giống nhau lắm."
Đường Hoàn lặng lẽ nghe xong, nét mặt trầm xuống, im lặng hồi lâu, sau đó cậu kéo tay Lâm bá lại, trả lại nắm hạt dưa còn thừa, khóe miệng hơi cong lên: "Ông yên tâm, anh ấy sẽ không bao giờ trở thành như vậy."
Lâm bá nghe ra được hàm ý trong lời nói của cậu, ánh mắt sáng rỡ, siết chặt tay cậu đầy xúc động, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ: "Tốt, tốt!"
Đường Hoàn cười, vỗ vỗ mu bàn tay đầy nếp nhăn của ông, chân thành nói:"Lâm bá, ông có thể nuôi Tông Hách thành người như vậy, ông mới là anh hùng thật sự của cả Đế Quốc."
Khóe miệng Lâm bá không nhịn được cong lên: "Đúng vậy, nguyên soái là niềm tự hào của tôi!"
Đường Hoàn thấp giọng trêu một câu: "Người ta hay nói 'con giống ai là do người nuôi', thiệt ra, lúc Tông Hách âm hiểm thì giống ông ghê lắm."
Lâm bá vội vã xua tay, mặt mũi vô tội: "Không không không, tôi không phải kiểu người như vậy đâu nha."
Đường Hoàn bĩu môi: ông già này thật sự không tự biết mình là ai, trời sinh là kiểu mặt dày gian xảo đó, nhìn mới sợ!
Lâm bá lại nhắc nhở cậu: "Trong lòng phu nhân, chắc chắn đã sớm định sẵn người cho nguyên soái rồi. Gặp cậu, bà ấy nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ.
Nguyên soái không cho cậu gặp, cũng là để bảo vệ cậu thôi. Cậu cứ nghe lời anh ấy, đừng gặp là được, mọi chuyện để nguyên soái lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!