Vốn dĩ là định đi gây rối người ta, kết quả ngược lại bị người ta gây rối, Tông Hách thật không ngờ giữa hai vợ chồng lại có thể xảy ra kiểu tình huống như vậy, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Đường Hoàn nhẹ nhàng xoa xoa đầu đại miêu, rộng lượng dỗ dành: "Sau này đừng có nóng tính như vậy nữa, cứ động tí là ghen, người ta lại tưởng anh là tinh chanh chính hiệu đó."
Tông Hách nhìn cậu cứ nói liên tục ngay trước mặt mình, nói câu nào cũng nghe có lý, đành im luôn không cãi, chỉ ôm eo Đường Hoàn kéo cậu vào lòng, giọng đầy uất ức: "Anh muốn nhiều hơn, nhưng em không cho."
Đường Hoàn mím môi, mặt cũng đỏ dần lên. Ánh mắt của nguyên soái đại nhân quá rõ ràng, cả sự ấm ức cũng hiện ra rành rành. Trước kia còn có thể lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chối thân mật, giờ người ta khỏe mạnh vạm vỡ thế kia, mà cậu vẫn cứ né tránh chuyện làm nghĩa vụ vợ chồng thì...
Đường Hoàn cũng cảm thấy mình thật là không phải.
Tông Hách đang chờ, đợi Đường Hoàn cho anh một lời khẳng định. Mà tính cách của Đường Hoàn thì lại kiểu nửa vời, không rõ ràng, không ép thì chẳng bao giờ chịu tự mình bước ra khỏi cái vòng nhỏ hẹp mà chủ động trao mình cho người ta.
Đúng lúc này, bụng Đường Hoàn lại bất ngờ "rột rột" một tiếng rất không đúng lúc, mặt cậu càng đỏ hơn, xấu hổ cười gượng mấy tiếng: "Em... sáng ăn có chút xíu thôi."
Tông Hách tức giận vỗ một cái lên eo cậu: "Đi ăn trước đã, ăn no rồi nói chuyện tiếp." Cũng chẳng buồn đợi cậu cho lời khẳng định gì nữa, Tông Hách đứng dậy, kéo Đường Hoàn đi thẳng ra ngoài. Gầy như vậy rồi, gầy nữa thì ai mà nhìn nổi.
Khóe miệng Đường Hoàn khẽ cong lên, nhìn bóng lưng cao lớn đáng tin cậy của Tông Hách, trong lòng thấy ngọt ngào. Đại miêu này, đúng là không nỡ để cậu chịu chút khổ nào.
Lúc Đường Hoàn ra ngoài ăn cơm, đám mèo nhỏ đã ăn sạch bách chỗ thịt còn lại. Mộc Lan chủ động dắt theo mấy đứa nhỏ, đưa những con nhỏ hơn ra ban công tắm nắng, còn giúp tụi nó l**m lông. Mấy đứa mèo khác thì đang nằm lười biếng tự l**m móng.
Đường Hoàn ăn xong quay lại nhìn một vòng, thấy đám người xem vẫn đang dán mắt vào màn hình, không một ai nói gì, không một dòng bình luận, mà số người xem thì không hề giảm. Cậu đúng là chịu thua luôn nhóm này, đúng là kiểu xem livestream cả ngày không biết mệt. "Mấy người không cần nghỉ ngơi hả?"
Người xem thi nhau trả lời: Không nghỉ! Bọn tôi trâu lắm!
Cậu quay lại sám hối đi, ở đây không cần cậu nữa đâu, có tụi nhỏ dễ thương là đủ rồi!
Đường Hoàn cạn lời. Ai sám hối? Trong nhà này cậu là người phải đi sám hối à?
"Thêm mười phút nữa thôi đó, thật sự phải nghỉ. Không thì để Cockatiel hát một bài cho mấy người nghe tinh thần lên lại nhé?"
Người xem lại ném tiền ầm ầm: "Cầu xin đừng nghỉ!"
"Livestream đừng dừng, hát thì vẫn muốn nghe!"
Đường Hoàn bật cười: "Mấy người đòi hỏi cũng nhiều đấy."
Dòng bình luận nhảy lên: "Đúng rồi, bọn tôi cao quý mà!"
Đường Hoàn thầm nhủ: "Mấy người da mặt còn dày hơn cả tôm tích, mà còn bày đặt cao quý!"
"Cock à, lại đây, hát cho các ca ca, tỷ tỷ, chú bác, dì dượng một bài cho lên tinh thần nhé. Hát cái bài hôm bữa mà em ôm cái chú kỳ lạ đó rồi hát nhảy điên cuồng á, cái bài đó tên gì ấy nhỉ?"
Người xem cùng nhau trả lời: "La Bỉnh Quận!"
"Đúng rồi," Đường Hoàn gật gù, "Là chú La đó."
Người xem lập tức chụp màn hình, lên Weibo tag La Bỉnh Quận, "Đường Đường gọi anh là chú quái dị, xin hỏi ảnh có bị tổn thương tâm lý không?!"
Cockatiel thì mặt mũi mờ mịt, căn bản không hiểu chuỗi dài yêu cầu của Đường Hoàn là cái gì. Phải là mệnh lệnh đơn giản thì nó mới hiểu được.
Đường Hoàn bật cười, cuối cùng thì dù thông minh cách mấy cũng vẫn chỉ là một con chim mà thôi, ít nhất cậu không cần lo nó biến thành yêu quái. "Không hát được hả? Vậy chú La của em nổi tiếng vậy chứ có hát nổi đâu, thôi thì hát bài em thích nhất đi, cái bài về trái tim xoay vòng á."
Lần này Cockatiel hiểu được, hào hứng dang cánh bay tới: "Em hát được em hát được!"
Khi Cockatiel đang nghêu ngao thì máy truyền tin của Đường Hoàn kêu lên hai tiếng tích tích. Cậu mở ra xem thì thấy Polick đã chuyển 2 triệu vào tài khoản của cậu, còn gửi thêm một tin nhắn thông báo.
Đường Hoàn lịch sự trả lời lại: "Đã nhận, cảm ơn anh."
Pha Lê xác nhận: "Không cần khách sáo, đáng mà. Thật ra còn chuyện này muốn nhờ cậu giúp. Công ty bọn tôi muốn mời mèo nhà cậu làm gương mặt đại diện, một năm tiền quảng cáo khoảng 100 triệu, cậu có nhận không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!