Pha Lê Xác: "Ngươi thiết kế thêm một mẫu nhà cây cho mèo kiểu mới đi, tốt nhất là cao thật cao, thật hoành tráng, tụi tôi tính đặt ở công viên giải trí để người lớn cũng có thể leo thử luôn. Yêu cầu có cấp độ, có nhiệm vụ, có thời gian giới hạn , kiểu game thể chất ấy. Có bản vẽ được không? (quỳ lạy. jpg)"
Đường Hoàn giơ lên hai ngón tay trong khung hình.
Đối phương lập tức hiểu ý: "Hai trăm vạn, hiểu rồi!"
Giữa hai người như đã ngầm hiểu ra một kiểu hợp tác riêng: Đường Hoàn vẽ, bên Polick sản xuất, Đường Hoàn livestream quảng bá, Polick thì tung hàng bán đại trà. Giờ lưu lượng của Đường Hoàn tăng chóng mặt, giá quảng cáo đều tính từng đợt theo lượt phát sóng. Ấy vậy mà cậu vẫn đưa ra bản vẽ độc quyền, nổi như vậy cũng không tăng giá. Polick cảm thấy Đường Hoàn đúng là người hợp tác lương thiện hiếm có, dứt khoát không mặc cả, muốn bao nhiêu, họ đưa bấy nhiêu.
Đường Hoàn gọi Quý Ngạn lên phụ dọn dẹp rồi không vào phòng luôn, ngồi xuống bắt đầu vẽ ngay. Cậu phác thảo một nhà cây cho mèo xa hoa kiểu lâu đài, còn có cả cột leo cao như trụ trời, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bên đối tác.
Nhà cây cho mèo thì Đường Hoàn quá rành, nhắm mắt cũng có thể vẽ ra.
Chỉ mất nửa tiếng đã gần xong. Tông Hách phát hiện cậu kết thúc livestream rồi mà vẫn chưa tới tìm hắn, bực mình tới mức đích thân đi bắt người.
"Còn chưa xong à?" Tông Hách đứng ở cửa, ánh mắt u oán nhìn sang.
"Cho ta thêm một tiếng nữa, vẽ xong rồi ta còn phải bàn thêm mấy chi tiết với đối tác." Đường Hoàn không ngẩng đầu lên, tay vẫn vung bút lia lịa.
Tông Hách bất mãn hỏi: "Việc này có cần gấp ngay thế không?"
Tối nay rõ ràng đã hứa sẽ chải lông cho hắn. Còn đang định lợi dụng cơ hội hâm nóng tình cảm, kết quả giờ toàn vùi đầu vào vẽ với vời?
Đường Hoàn quay đầu lại cười: "Mới 8 giờ mà, còn sớm mà. Ta vẽ xong rồi ngủ cũng chưa muộn."
Tông Hách vẫn khó chịu, nhưng mà lại không tiện mở miệng đòi chải lông...
Vài phút sau, Đường Hoàn vẫn đang cắm cúi, nhưng cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm. Quay đầu lại liếc, quả nhiên thấy Tông Hách còn đứng nguyên ở cửa, nhìn cậu như một con mèo to đang oán trách. Đường Hoàn dở khóc dở cười: "Ta lát nữa về tìm ngươi, ngươi đứng đó không mỏi sao?"
Tông Hách dứt khoát gọi người dọn ghế lại, ngồi xuống bên cạnh cậu, ngắm cậu vẽ.
Đường Hoàn gần xong rồi, mỉm cười liếc nhìn hắn, sau đó vẽ thêm một cái ổ mèo hình khoang tàu vũ trụ vào góc bản thiết kế: "Công ty Ngoan Bảo Bảo này hình như vừa nhận được đơn hàng từ công viên trò chơi, muốn xây một nhà cây thật to cho mèo để mấy người thuộc hệ thú có thể chơi. Ta vẽ xong cái này họ sẽ trả cho ta hai trăm vạn. Có câu 'tiền không kiếm là đồ ngốc', tiền đêm nay vào tay thì tâm trạng cũng yên ổn."
Tông Hách bắt đầu thấy hối hận. Nếu lúc trước không nói mình hết tiền, thì giờ Đường Hoàn đâu tới mức thấy tiền là sáng mắt, đến lông cũng không buồn chải cho hắn!
"Cái này nếu xây 100 mét, đúng là thành trụ trời thật rồi. Người thú có leo nổi không?"
Tông Hách khịt mũi khinh thường: "Chỉ những con có chân dài thôi, mấy đứa chân ngắn chắc không lên nổi."
Đường Hoàn bĩu môi, nguyên soái đại nhân này mở miệng đúng là mất lòng người, nhưng mà đẹp trai thì muốn nói gì cũng có lý.
"Vậy ngươi leo nổi không?"
Tông Hách lườm cậu một cái, còn cần hỏi sao?
Đường Hoàn chọc hắn một cái: "Rốt cuộc là có leo được không?"
"Dĩ nhiên." Tông Hách khinh thường liếc cái bản vẽ, "Từ nhỏ ta đã biết leo rồi. Mèo mà không leo được lên cây thì là mèo què."
Khóe miệng Đường Hoàn giật giật. Không biết nên nói hắn bá đạo hay là hỗn láo...
"Đợi cái này xây xong, ta thật muốn dẫn Đại Tráng tới công viên chơi. Đứa nhỏ này dạo này bận gì đó, lâu rồi chưa thấy mặt, chắc lại lớn lên nhiều rồi?" Đường Hoàn ngó quanh, xác nhận trong phòng chỉ có hai người, bèn ghé sát lại, hỏi nhỏ: "Đại Tráng có phải là con riêng của bệ hạ không?"
Tông Hách: !!!
"Sao thế? Nhìn ta kiểu gì vậy? Ta đoán trúng rồi hả?" Đường Hoàn lạnh lùng phán xét, "Hoàng hậu đúng là đáng thương, làm vợ vua, sinh hai đứa con còn chưa đủ, còn bị đội nón xanh. Thiệt tội nghiệp " Cậu vừa nói vừa ký tên mình ở góc bản vẽ, lòng dấy lên ngọn lửa hóng chuyện, "Biểu ca ngươi, đúng là... cặn bã thật sự."
Tông Hách: "......"
"Nhưng mà, ta vẫn không hiểu vì sao mỗi lần ngươi không có nhà thì Đại Tráng lại xuất hiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!