Chương 35: Tôi không phải cái loại thú đó đâu

Đường Hoàn tâm trạng cực kỳ tốt sau khi thoát mạng, liền lên Tinh Võng tra tên "La Bỉnh Quận" một chút. Vừa thấy kết quả, cậu sững sờ, không hổ là lưu lượng đại lão trong giới nghệ sĩ, đối phương chỉ tùy tiện phát một bài hát mà lượt nhấp xem đã lên đến hàng chục tỷ! Hơn nữa, hắn không chỉ biết ca hát nhảy múa, mà còn biết diễn xuất! Đường Hoàn tán thưởng: "Đúng là tài năng toàn diện!"

Nhìn thì có vẻ không đáng tin, nhưng thật ra lại rất có tài hoa. Đường Hoàn gật gù, càng lúc càng thấy tấm bưu thiếp có chữ ký kia thật sự đáng giá.

Chắc chắn có khối người muốn có, khi phát sóng trực tiếp mà đem ra làm quà tặng thì bảo đảm náo nhiệt.

Cậu tùy tiện mở một bài hát, bật loa trong nhà, âm nhạc vừa cất lên, không khí trong nhà lập tức thay đổi theo giai điệu. Bình thường trong nhà vẫn có binh sĩ tuần tra, không khí cũng không giống như nhà dân bình thường, nên Đường Hoàn cảm thấy sau này có lẽ nên bật nhạc thường xuyên. Tiếc là không có bài cổ phong nào mà cậu thích nghe.

Nghỉ ngơi một lúc, cậu xách theo một túi thức ăn cá, đi ra ao cá trong vườn cho ăn.

Mấy con cá chép Koi này đã quen với môi trường ở đây, không hiểu có phải do không khí tốt không mà lớn nhanh như thổi, mắt nhìn thôi đã thấy béo hơn cả vòng trước. Lúc mua, cậu lấy đủ loại màu sắc và hoa văn, hồng, vàng kim, đen, bạc, đen

-vàng, trắng

-kim, hồng

-kim, còn có cả tam thể. Một ao cá nhỏ đầy mấy em tròn trịa tụm lại, chen chúc nhau tranh ăn. Đường Hoàn vừa rắc thức ăn vừa ghét bỏ: "Nếu mấy đứa mà có lông, chắc cũng xù lên thành quả cầu hết rồi.

Có cần tham ăn vậy không?"

Nói cho cùng, cậu vẫn là tiếc... vì chúng nó không có lông.

Thời tiết hôm nay đẹp, Đường Hoàn lại thả hết đám "con" ra hít thở khí trời.

Con lạc đà không bướu, con lừa chân ngắn, và chú ngựa mini giờ đã thành bạn thân, rủ nhau đi dạo vòng vòng trong vườn. Tẩy Xoát Xoát thì ngồi xổm bên cạnh Đường Hoàn, chơi nước.

Cậu cảm thấy đứa nhỏ này rất cô đơn, hay là nên mua cho nó một "cô vợ nhỏ". Nghĩ là làm, Đường Hoàn lại mở hệ thống, mua một con gấu mèo cái, nghĩ nghĩ, thấy cái tên "Thúy Hoa" hay như vậy mà không ai dùng thì tiếc quá, thế là cậu điền luôn hai chữ đó vào tài khoản con bé gấu mèo mới.

"Tẩy Xoát Xoát, con bé này sau này là vợ của ngươi, ngươi phải chăm sóc nó cho tốt. Nó tên Thúy Hoa."

Bạn học Thúy Hoa, mặt mũi ngây thơ vô số tội.

Đường Hoàn xoa đầu nó, rất hài lòng. Con bé không phản kháng, xem ra là rất thích.

Ngay sau đó, cậu lại thả con vẹt Cockatiel ra. Con vẹt nhỏ này vừa bay ra đã gào ầm lên, phóng thẳng đến chỗ Thần Thú Ca bọn nó, kêu to: "Tao muốn ị lên đầu tụi bay! Ị phân! Ị phân!"

Khóe miệng Đường Hoàn giật giật. Cậu thật sự không hiểu con vẹt này có biết mình đang nói cái gì không. Nếu biết... thì đứa nhỏ này đúng là sắp thành tinh đến nơi, thông minh quá mức, chỉ tiếc là không có cái gọi là "tâm ý tốt"!

Người ta nói: vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đường Hoàn nghĩ chắc phải mua thêm một con vẹt lớn để trị con Cockatiel miệng nhanh này. Thế là cậu chọn mua một con vẹt xanh Hyacinth Macaw. Nghe nói, ở thế giới cũ của cậu, đây là loài vẹt lớn nhất, dài hơn một mét, nặng có khi tới bảy ký, sải cánh rộng hơn mét rưỡi, sống được đến sáu mươi năm. Lông toàn thân là màu xanh lam thẫm đẹp rực rỡ. Điểm đỉnh nhất là cái mỏ của nó siêu cứng, có thể giúp cậu cắn vỡ cả hạt cứng.

Đường Hoàn cảm thấy, chỉ cần mua con này về, Cockatiel chắc chắn sẽ ngoan như cún.

Nhưng khi con vẹt Hyacinth xuất hiện trước mắt cậu... Đường Hoàn im lặng, nhỏ xíu! Rõ ràng là thể con non!

Tại sao mèo thì được chọn thể trưởng thành, còn chim thì không?! Làm sao trị nổi Cockatiel bây giờ?!

Lỡ mua rồi thì không thể hoàn hàng. Đường Hoàn đành ôm con chim bé tí trong lòng bàn tay, ngắm tới ngắm lui, rồi vuốt đầu nó, "Đẹp thật đó!" Khác với những con vẹt kiểu kim cương có vòng mắt trắng hoặc trụi lông, để lộ da, con vẹt nhỏ này toàn thân phủ đầy bộ lông xanh tuyệt đẹp, nhìn thế nào cũng thấy soái!

Cockatiel cũng nhanh chóng phát hiện ra "đối thủ tình trường" mới trong tay Đường Hoàn. Nó lập tức vỗ cánh bay tới, đậu lên vai cậu, nghiêng đầu nhìn chim mới một cái, thấy kích cỡ cũng không chênh lệch mình bao nhiêu, liền ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hẳn lên. Nó giơ cánh ấn xuống đầu chim mới, "Kêu ba ba!"

Đường Hoàn muốn ngất, thật sự muốn nói cho con ngốc này biết: giờ bắt nó kêu ba ba, chứ một tháng nữa là ngươi phải gọi nó là ba ba đó!

Cockatiel hiển nhiên không biết con kia chỉ là thể con non. Nó cứ kiêu ngạo mà đè đầu đối phương, nhất định bắt con vẹt nhỏ gọi mình là ba ba: "Kêu ba ba! Mau lên! Kêu ba ba!"

Cậu đặt con vẹt nhỏ xuống đất, để nó chơi cùng Cockatiel. Bây giờ cần đặt cho nó một cái tên: "Gọi là Oanh Lục đi. Sau này chắc còn có Oanh Thất, Oanh Bát, tiêm 21 nữa."

Thế là, bạn học Oanh Lục chính thức gia nhập đại quân thú cưng nhà Đường Hoàn.

Còn con lạc đà không bướu vẫn luôn dạo quanh một mình, ánh mắt mơ màng như chứa cả biển cả, trong lòng toàn sóng gió, không biết đang nghĩ cái gì. Cậu nghĩ chắc nên kiếm cho nó một chú chó chăn cừu bầu bạn, hoặc một con Husky, đặt tên là Quản Lý Viên, lỡ như sau này đốt cả nhà, thì cũng có thể giải thích là do chó quản lý sai...?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!