Chương 33: Đường Hoàn: "Từ nay về sau, nhà tôi nuôi cậu!"

Đường Hoàn là người trưởng thành, lập tức nhận ra ý đồ của Tông Hách, trong lòng bỗng chốc căng lên như dây đàn.

"Tông Hách, tôi cảm thấy hiện tại anh không nên hành động gì đâu." Đường Hoàn rất nghiêm túc nói với Tông Hách, "Giờ anh chỉ nên nghỉ ngơi, ở trạng thái yên tĩnh ấy."

Tông Hách nghiêng người đè Đường Hoàn xuống, không cho cậu có đường lui. Giống như cách Đường Hoàn từng dùng khí thế áp đảo Đại Tráng, lần này Tông Hách cũng thành công chế ngự Đường Hoàn. Đôi mắt màu vàng kim ánh lên ánh nhìn đầy chiếm hữu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Tôi muốn."

"Không, anh không muốn!" Đường Hoàn đưa tay che mắt Tông Hách lại. Bị ánh mắt đó nhìn chăm chú, cậu cảm thấy nguy hiểm tràn ngập, như thể giây sau sẽ bị mãnh thú nuốt chửng.

Có một kiểu "không muốn", là khi vợ anh cho rằng anh không được muốn!

Tông Hách hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại. Hắn hiểu rõ Đường Hoàn vẫn chưa sẵn sàng. Nếu làm tới, khả năng sẽ khiến cậu sợ hãi. Hơn nữa... Đường Hoàn đã từng có tiền án chạy trốn, còn dám đi cặp kè với trai lạ, chuyện này luôn là vết dao găm trong lòng nguyên soái đại nhân.

Hắn rúc đầu vào cổ Đường Hoàn, hít sâu mùi hương trên người cậu, dần dần đè nén cơn d*c v*ng xuống. Cuối cùng vẫn không cam lòng, để lại trên cổ cậu một dấu hôn thật sâu rồi mới bò dậy đi tắm.

Đường Hoàn đưa tay che cổ, tim đập như trống, cả vùng da chỗ đó cũng ửng đỏ. Trong lòng thầm thấy may mắn vì Tông Hách luôn bao dung cho sự tùy hứng của cậu, chưa từng ép buộc cậu làm điều mình không muốn. Nếu không, tối nay thật sự sẽ phải thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng" mất rồi.

Tối đó, đúng thật là yên tĩnh. Tông Hách không đụng gì đến cậu. Đường Hoàn cũng không dám như mọi hôm trêu chọc "đại miêu" nữa, đành phải ngoan ngoãn mà ngủ. Sáng hôm sau, vì cảm động với sự kiềm chế của Tông Hách, cậu dậy sớm vào bếp, tự tay làm bữa sáng cho "vợ chồng son".

Thấy Tông Hách một hơi ăn hết mười cái bánh bao thịt, Đường Hoàn cực kỳ hài lòng, chống cằm, nheo mắt cười tít: "Trưa nay muốn ăn gì?"

Tông Hách không cần nghĩ ngợi: "Thịt!"

Đường Hoàn cạn lời. Cái ông anh này đúng là chung tình với thịt thật sự, khẩu vị suốt đời không đổi.

Tông Hách nuốt miếng bánh cuối cùng, thêm một câu: "Đừng luộc, hầm! Nhớ nêm muối."

"Anh ăn mặn vậy không sợ rụng lông hả?" Trong ý thức của Đường Hoàn, hổ thì vẫn là mèo thôi. "Mèo mà ăn mặn thì sẽ rụng lông đó, rồi thành hói đầu, còn hại thận nữa."

Tông Hách đầy oán niệm sửa lại: "Tôi không phải mèo, là hổ! Thận tôi có tốt không, tối qua chắc cậu rõ rồi, tiếc ghê."

Đường Hoàn lập tức ngồi ngay ngắn, áy náy đáp: "Được rồi, nghe anh. Hầm, và có muối."

Sau bữa sáng, Tông Hách rời đi đến quân bộ. Giờ thân thể hắn đã gần như hoàn toàn hồi phục, muốn nhanh chóng đạt trạng thái đỉnh cao thì phải bắt đầu luyện tập lại. Ở quân bộ có nhiều người đủ sức so tài với hắn, thực chiến vẫn là cách hiệu quả nhất để tìm lại cảm giác.

Buổi sáng Đường Hoàn không có việc gì, liền lên Weibo xem bình luận, chọn lọc mấy lời mời hợp tác từ phía chính phủ. Cậu cố tình tìm người đại diện của La Bỉnh Quận để nhắn tin, nhưng bên kia vẫn không trả lời. Đường Hoàn nghĩ bụng: "Coi bộ vụ làm ăn này xong rồi."

Lần cậu đột nhiên ngất xỉu chắc đã làm chậm trễ bên đó kha khá. Nếu bên kia thật sự muốn hợp tác, đã liên hệ lại từ lâu rồi, giờ đến một lời cũng không có.

Người muốn đặt mua nhà cây cho mèo thì lại đông đảo, tiếc là Đường Hoàn đều bán cho bên công ty đồ chơi Ngoan Bảo Bảo. Mà tài khoản chính thức của công ty Ngoan Bảo Bảo trên Weibo thì lại rất tích cực, đã mấy lần chủ động liên hệ với cậu. Họ thể hiện rõ thái độ muốn hợp tác lâu dài, vừa hỏi thăm sức khỏe, vừa hỏi về chất liệu nỉ lông thủ công. Đường Hoàn bị chọc cười: "Mỗi lần livestream đều thấy ông anh này vào xem, đúng là một con cáo tinh ranh!"

Nghĩ đi nghĩ lại, hai bên hợp tác cũng nhiều lần rồi, chi bằng trao đổi tài khoản liên lạc cho tiện về sau. Thế là cậu gửi ID liên hệ riêng của mình cho bên đó. Chẳng bao lâu sau, đối phương đã gửi lại một tin:"Chào cậu, tôi là giám đốc thiết kế của công ty đồ chơi Ngoan Bảo Bảo, tên tôi là Polick."

Đường Hoàn nhướng mày, pha lê xác hả? Ông anh này tên ngầu đấy.

Cậu lưu tên lại, trả lời: "Tôi là Đường Hoàn."

Pha lê xác: "Cậu khỏe rồi chứ? Nghe nói cậu bị bệnh, tôi lo tới mất ngủ hai ngày luôn đó."

Đường Hoàn: "Tôi khỏe rồi, đừng lo. Mấy mẫu thủ công từ nỉ lông tôi vẫn bán cho bên anh như thường."

Pha lê xác: "Thật tốt quá! Hay là tụi mình gặp nhau trên Tinh Võng đi, bàn kỹ hơn về hợp tác?"

Trong thế giới giả lập Tinh Võng, gần như giống hệt với đời thật. Có nhà hàng, quán trà, tiệm cà phê, shop quần áo và đủ loại nơi tiêu tiền. Mọi người có thể đi dạo, nếu thấy món gì ưng thì đặt hàng trực tiếp, ship tận nhà. Ngoài ra còn có thể dùng tinh thần thể để gặp mặt, dù hai người ở khác tinh cầu, chỉ cần đặt cùng điểm dịch chuyển là có thể gặp nhau trong tích tắc.

Đường Hoàn đồng ý, còn bỏ ra hai mươi tinh tệ mua một cái mặt nạ giả lập để đeo.

Ba phút sau, cả hai cùng dịch chuyển đến điểm hẹn. Đường Hoàn thấy một anh chàng tóc vàng, hơi mập mạp, đang vẫy tay liên tục với mình. Cậu đi lại, lịch sự chào: "Chào anh, tôi là Đường Hoàn."

"Tôi là Polick." Polick vừa thấy chiếc mặt nạ quen thuộc trên gương mặt cậu thì bật cười: "Cậu bàn chuyện làm ăn với tôi ở đây mà còn đeo cái mặt nạ giống hệt lúc livestream mèo, sợ tôi nhận ra cậu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!