Lâm bá rót cho Đường Hoàn một ly nước ấm, giọng điệu hiền lành nói:"Nguyên soái vừa mới trở về tổng hành dinh, việc nhiều lắm, đêm nay chắc phải đến gần sáng mới về được, cậu đừng trông ngóng làm gì, tới bữa thì ăn, buồn ngủ thì cứ ngủ."
Đường Hoàn đón lấy ly nước: "Vậy còn Đại Tráng đâu? Cũng đi rồi hả?"
Lâm bá thấy cậu uống xong thì nhận lấy cái ly: "Nó đói bụng, đi kiếm gì ăn rồi."
"Thằng nhỏ này đúng là vô tâm vô phế, chỉ biết ăn thôi." Đường Hoàn cười khẽ chọc một câu, đưa tay với lấy cái máy truyền tin đặt trên bàn, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là gửi cho Tông Hách một tin nhắn: "Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải chú ý giữ sức, đừng để kiệt sức, nhớ ăn uống đầy đủ."
Rất nhanh, Tông Hách gửi lại cho cậu một cái: "Ừ, cậu cũng vậy."
Đường Hoàn mỉm cười, lúc này đúng là đang phục hồi, chẳng có gì lãng mạn cả.
Lâm bá đặt cái ly xuống, đóng cửa sổ lại: "Cậu tỉnh lại là tốt rồi, tôi đi xem tiểu thiếu gia một chút, đúng rồi, tối nay muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được, nấu cháo đi, chừa lại cho Tông Hách một phần, chắc nửa đêm về sẽ đói."
Lâm bá vui vẻ đến nỗi mặt nhăn nheo hết cả ra: "Được được được, tôi đi chuẩn bị ngay."
Sau khi Lâm bá đi rồi, Đường Hoàn mở hệ thống ra, mấy hôm nay đám nhóc lông xù kia cậu vẫn chưa thả ra cho hít thở không khí chút nào, trong lòng có phần áy náy. Hôm nay lo chăm mỗi Đại Tráng, quên béng mấy đứa kia cũng cần được quan tâm.
Vừa click mở mục "Thú cưng đã mua" thì Đường Hoàn càng thêm cắn rứt.
Robbie với mấy anh em chuột hamster toàn là mấy đứa ham ăn, giờ cơm đã sạch bách, nước cũng hết veo, chỉ số cảm xúc từng trăm điểm giờ rớt còn có bốn mươi, sức khỏe cũng tụt xuống bảy mươi.
Cậu vội vàng bấm nút dọn vệ sinh, rồi tiêu điểm mua thêm cỏ cho thỏ, thức ăn cho chuột, nước sạch, tất cả đều cho vào. Mọi khi cho ăn là cả đám tranh nhau như vũ bão, mà hôm nay chẳng đứa nào động vào, chỉ uống một chút nước. Đường Hoàn thấy lạ, linh cảm có chuyện, bèn thả cả đám ra.
Cả giường toàn là thỏ với chuột hamster nằm lù lù một chỗ, ngoan ơi là ngoan, đến cả sức để nũng cũng không có.
Cậu cuống cuồng, chọc đứa này, nó nằm thườn ra không buồn nhúc nhích. Chọc đứa kia, cũng y chang. Đường Hoàn lo quá, không lẽ tụi nhỏ bị bệnh hết rồi?
Cậu bế Robbie lại gần ôm vào lòng, nghĩ thầm, mình chữa được thương cho người thì chắc cũng chữa được cho mấy con vật chứ? Thử xem sao!
Chậm rãi dùng năng lực trị thương lên Robbie, điều bất ngờ là năng lực này cũng có tác dụng với thỏ! Đường Hoàn vừa v**t v*, vừa ôm ấp, thêm cả trị liệu nữa, chỉ chốc lát sau Robbie đã ngóc đầu dậy, ôm lấy tay cậu làm nũng.
Đường Hoàn mỉm cười xoa đầu nó, đặt qua một bên, rồi lần lượt ôm hết mấy đứa còn lại lại gần, trị liệu từng con một, đúng là một đống lông xù béo ú
Cậu chữa hết cho cả bầy, rồi từng con một chải lông, dỗ cho chúng vui lên.
Đám thỏ con với chuột hamster quấn lấy cậu, mấy hôm không gặp, cứ sợ cậu không cần chúng nữa nên không đứa nào chịu rời đi.
Nhìn một giường toàn là mấy cục bột béo, Đường Hoàn không nhịn được chụp một tấm hình đăng lên Weibo.
Ăn Cơm Ngủ Dỗ Đại Tráng: Cơ thể mình hồi phục rồi, sắp tới sẽ được gặp lại mọi người, mấy đứa nhỏ cũng gửi lời chào đến mọi người nha
Bình luận: "Dễ thương quá trời quá đất a a a a a!!"
"Mẹ ơi không ổn rồi, tui thấy nguyên đám cục bông, lập tức cảm thấy thở không nổi, chắc tui thuộc dạng nếu không được v**t v* tụi lông xù là bệnh mất!!"
"Tuyệt vời quá! Cậu khỏe lại là tốt rồi, tụi này lo lắng muốn chết!"
"Chúc cậu mãi khỏe mạnh, vui vẻ, bình an nha!!"
"Ái chà , anh bên trên nói chuyện sao nghe ngọt dữ vậy trời"
...
Ngay khi Đường Hoàn nói mình không sao, phần bình luận rôm rả hơn hẳn ngày thường, còn có người chọc ghẹo: "Có nghiên cứu chỉ ra rằng thịt thỏ rất bổ, Đường Đường à, cậu có thể cân nhắc thử xem!"
"Nè nè! Ông trên kia là đồ ác quỷ đó hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!