Chương 30: Tạm biệt trò lưu manh!

Đường Hoàn nhắn tin xong thì cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, chỉ coi như một fan giàu có hỏi han, rồi thoát Weibo, lập tức nghĩ tới cái giường.

Tông Hách vừa rửa mặt xong đã bước nhanh tới, đè cậu nằm xuống: "Nằm yên đó, còn chưa khỏi hẳn đâu."

Đường Hoàn cạn lời: "Chỉ là... tôi muốn đi vệ sinh thôi mà."

Tông Hách lúc này mới buông tay, suy nghĩ một chút rồi dặn thêm: "Đi nhanh rồi về."

Đường Hoàn ngồi dậy, bất lực nói: "Tôi chỉ là mới thức tỉnh dị năng, tinh thần chưa ổn định, chứ có phải tàn phế đâu, anh làm quá rồi đó?"

Tông Hách không nói gì, nhưng biểu cảm thì rõ là: Làm quá thật đấy.

Khóe miệng Đường Hoàn khẽ cong lên, vẫn không nhịn được muốn cười.

Thật ra cậu chỉ cần uống thuốc mỗi ngày là được. Nghe nói loại dị năng này không cần trị liệu gì đặc biệt, chỉ cần bản thân cố gắng tự điều chỉnh là sẽ ổn. Cậu uống thuốc là để ổn định tinh thần, đồng thời loại bỏ tàn dư độc tố.

Quân y cũng bảo không còn vấn đề gì nữa, nhưng Tông Hách vẫn cứ không yên tâm, cứ coi cậu như bệnh nhân nặng mà trông chừng từng li từng tí. Không có việc gì là cũng không cho cậu rời giường.

Đi vệ sinh, rửa mặt xong, Đường Hoàn còn chưa kịp thay đồ thì bác Lâm đã cười tủm tỉm bước vào phòng, gõ cửa nhẹ nhàng. Đường Hoàn vừa nhìn thấy bác ấy bưng đồ trong tay thì muốn khóc luôn tại chỗ.

Bác Lâm đặt thuốc lên bàn: "Ngài muốn tự uống hay để tôi đút?"

Đường Hoàn thở dài chịu trận: "Tôi tự uống được mà. À đúng rồi, Tông Hách tinh thần cũng không ổn định, sao anh ấy không cần uống thuốc?"

Bác Lâm vẫn cười hiền hòa giải thích: "Nguyên soái bị nặng hơn, phải vào phòng trị liệu riêng."

Đường Hoàn thở dài, cầm thuốc lên liếc Tông Hách một cái: "Vậy anh phải phối hợp trị liệu đàng hoàng, mau khỏe lại đi. Anh xem, uống thuốc khổ lắm đó."

Cậu cau mày uống hết thuốc, sau đó lại quay sang nhìn Tông Hách, thấy ánh mắt người kia vẫn đang giám sát mình, liền cau mày khó chịu: "Tôi uống hết thật rồi, không có lén vứt đâu. Sao anh cứ nhìn tôi kiểu giám sát thế?"

Khóe miệng Tông Hách giật giật, tâm trạng rất tốt bỗng dưng phọt ra một câu: "Nhìn thấy mặt cậu xấu quá."

Khóe miệng Đường Hoàn cũng giật giật theo, mồm miệng không chịu thua:"Anh mới xấu, cả nhà anh xấu nhất!"

Tông Hách im re. Cả căn phòng trở nên ngại ngùng. Sáng sớm hai vợ chồng cãi nhau xem ai xấu hơn, đúng là hiếm thấy.

Bác Lâm "ôi chao" một tiếng, rất tốt bụng giải thích cho Đường Hoàn: "Ngài ấy thật ra muốn nói ngài đẹp trai quá, cứ muốn nhìn mãi, nhìn đến mất hồn luôn đó." Nói đến đây, bác thở dài, giọng đầy bất lực: "Vua của loài thú, nhưng lại mắc cỡ, hiểu rồi chứ?"

Tông Hách hừ một tiếng, quay đầu bước ra ngoài, ngượng đến mức không chịu nổi nữa, nhưng cũng không hề phản bác.

Đường Hoàn cười tủm tỉm, lắc đầu mấy cái: "Mèo nhà người ta khi kiêu ngạo thì đáng yêu biết bao, còn nguyên soái nhà mình thì..." Cậu nhìn bóng Tông Hách đang đứng ở cửa, khẽ lắc đầu, ngán ngẩm: "Gọi là mắc cỡ hả?

Rõ ràng là sĩ diện tới mức khổ thân, chẳng dễ thương gì hết."

Nhưng mà, con "mèo lớn" này lại có sức chiến đấu dọa người thật. Tính tình thì nóng nảy hơn mấy con mèo con nhiều, nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất an toàn. Có lẽ, người duy nhất có thể trị được Tông Hách, chính là cậu. Mỗi lần cậu tỏ ra yếu đuối, Tông Hách lại bó tay chịu trói, nói gì nghe nấy. Nghĩ tới đây, lòng Đường Hoàn bỗng thấy ấm áp, thậm chí có chút ngọt ngào.

Đường Hoàn nhận ra đối phương đang căng cứng người lại, không nhịn được muốn chọc: "Cũng may anh đẹp trai, chứ không thì tôi đã ly hôn từ lâu."

Tông Hách giận lắm, quay phắt đầu lại. Còn dám nói đến chuyện ly hôn nữa hả?!

Đường Hoàn cười cười: "Dọa anh chơi thôi, không ly đâu. Tìm được con mèo lớn như vậy không dễ đâu, ly hôn thì tôi mới là đứa ngốc."

Lúc này sắc mặt Tông Hách mới dịu đi, cuối cùng cũng hiểu được ý cậu.

Sau nửa tháng nghỉ ngơi, Đường Hoàn hồi phục hoàn toàn, tràn đầy năng lượng trở lại. Việc đầu tiên cậu muốn làm chính là thử xem dị năng của mình có gì. Cậu vừa mới trọng sinh đã thức tỉnh dị năng, quân y nói cậu thuộc loại dị năng chữa lành , hiếm gặp vô cùng. Nghe bảo loại này thường là bác sĩ, nhưng cụ thể dùng sao thì cậu , vốn trước giờ không có dị năng , cũng phải tự mình từ từ tìm hiểu.

Buổi sáng, Đường Hoàn đi dạo quanh vườn, tìm thử những sinh vật bị thương để thử dị năng. Cảm giác cứ như nếu gặp con sâu què chân, chắc cậu cũng chữa được cho nó luôn.

Trên cây có một đôi báo đốm non, đang nằm phơi nắng, lười biếng đung đưa đuôi. Thấy Đường Hoàn lượn khắp vườn, hai con nhìn nhau một cái rồi đồng loạt nhảy từ trên cây xuống, bổ nhào vào người Đường Hoàn, làm cậu hoảng hồn: "Má ơi! Báo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!