Nguyên soái đại nhân ngồi xe lăn vì hai lý do: một là sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đứng dậy thì khá mệt; hai là... hắn không muốn nói.
Chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, Đường Hoàn đã thấy rõ thêm một tầng tính cách của người bạn đời này. Không lạ gì khi hắn chưa từng thua trận nào, không chỉ vì bản thân mạnh mẽ, mà cái đầu cũng thật biết tính toán!
Tông Hách thấy Đường Hoàn đứng đực ra, im bặt không nói gì, lại hỏi: "Em nói xem, không hợp chỗ nào?"
Đường Hoàn hít một hơi sâu. Tư thế này khiến cậu thấy cực kỳ áp lực. Tông Hách cao hơn cậu nửa cái đầu, lại đang bao vây cậu trong vòng tay thế kia, ngẩng mặt lên là thấy ngay gương mặt gần sát kia. Đường Hoàn bắt đầu thấy căng thẳng thật sự: "Chuyện này... Hai ta có nhiều điểm không hợp.
Anh là quân nhân, còn tôi là người làm ăn, anh thì bảo vệ tổ quốc, tôi thì chỉ muốn kiếm tiền, bản chất khác nhau."
Tông Hách im lặng nghe hết, rồi nói: "Vừa hay bù trừ cho nhau."
Đường Hoàn: "..."
Cậu chửi thầm trong đầu: Anh nói nghe cũng hợp lý đấy, làm tôi không cãi lại được luôn!
Đường Hoàn bặm môi suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Còn một lý do khác, tôi không thích đàn ông, tôi thích các chị gái dịu dàng."
Tông Hách cũng nghiêm túc đáp: "Em không thích chị gái, em thích đàn ông."
Đường Hoàn: "..."
Má nó, sao cái gì anh cũng biết hết vậy?!
"Tôi còn không thích kiểu đàn ông mạnh mẽ như anh. Tôi thích người đáng yêu, ngoan ngoãn, dễ bảo cơ."
Tông Hách nghe xong vẫn rất điềm tĩnh: "Em mê lông, giữa người và thứ có lông, em chọn thứ có lông nhiều hơn."
Đường Hoàn hít sâu một hơi, trong đầu gào thét: Cái gì anh cũng biết, anh giỏi quá, đến cái đuôi của anh cũng không giống người thường, sao anh không mọc hẳn cái đuôi dài lên trời đi?!
Tông Hách bật cười khẽ, cúi mắt nhìn sâu vào mắt Đường Hoàn, thong thả nói: "Em muốn ly hôn chẳng qua là vì muốn chạy khỏi đây, sống cuộc sống của riêng mình. Nói cho cùng, em không tin tôi, cũng không tin ai khác, chỉ tin chính bản thân mình. Có phải trước đây người nhà đối xử không tốt với em?"
Cơ thể Đường Hoàn lập tức căng lên, đôi mắt mở to đầy đề phòng nhìn Tông Hách, như một chú nhím nhỏ dựng gai lên phản kháng. Nếu kiếp trước cậu sống suôn sẻ thì đã chẳng trôi dạt đến thế giới này.
Lúc ấy, có một bàn tay to bất ngờ đặt lên đầu cậu, xoa như xoa mèo. Đường Hoàn giận dữ hất đầu ra, trừng mắt nhìn hắn, trong lòng gào lên: Có bệnh hả?!
Tông Hách lại bật cười: "Em cũng chẳng phải xuất thân đơn giản. Em cũng biết rõ điều đó, nên lúc livestream nấu ăn chưa bao giờ để lộ mặt. Cả Đế Quốc này, chỉ có tôi mới bảo vệ được em. Em còn muốn chạy đi đâu?"
Đường Hoàn im lặng. Cậu đã sớm nghi ngờ thân thể mình ở thế giới này có vấn đề. Da thịt mịn màng nhưng lại sống ở tinh cầu rác, giấy tờ thân phận thì hoàn toàn mới, không hề có quá khứ, ai có thể vượt qua kiểm duyệt mà lập hồ sơ giả? Nhưng nếu thế lực đứng sau lớn như vậy, thì việc cậu mất tích lâu như thế mà không ai đi tìm... cũng thật kỳ lạ.
Còn những chuyện ở kiếp trước, cậu không muốn nghĩ tới nữa. Hoặc đúng hơn là không dám. Cậu chỉ muốn nuôi mèo. Trong thế giới này, khi lợi ích đặt lên hàng đầu, cả người thân cũng có thể phản bội. Chỉ có động vật là không.
Từ sau khi nói chuyện với Tông Hách, Đường Hoàn không còn nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Cậu ngồi cả chiều trên tầng cao nhất, bên khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài. Trong lòng rất rối. Tông Hách nói hoàn toàn có lý. Nếu nghĩ cho an toàn của bản thân, ở lại phủ nguyên soái, làm "vợ" của nguyên soái cũng là một cách bảo đảm vững chắc.
Nhưng... nếu đứng trước lợi ích, liệu Tông Hách có kéo cậu ra tế trời không?
Đường Hoàn không chắc, cũng không dám tin một người xa lạ sẽ che chở mình.
Khi cậu còn đang miên man suy nghĩ, một cục lông từ sau bất ngờ nhảy tới, hai chân sau đạp một cái rồi phóng vèo lên vai Đường Hoàn khiến cậu giật mình suýt té.
"Đại Tráng? Mày đúng là thằng nhóc nghịch ngợm!" Đường Hoàn bật cười, ôm mèo con vào lòng, đưa tay vuốt lại bộ lông xù rối của nó: "Hết giận rồi hả?"
Con mèo trong lòng uể oải ngáp một cái, trông mệt lắm.
Lúc này Đường Hoàn mới đứng dậy, ôm mèo xuống lầu. Đến phòng ngủ mới nhớ ra... đồ đạc của mình đã được chuyển hết sang phòng Tông Hách, phòng này còn chẳng có cái giường.
Ngay lúc ấy, mèo con nhảy khỏi tay cậu, hiên ngang đi vào phòng nguyên soái. Đường Hoàn đi theo, thấy nó nhảy phốc lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, lăn một vòng rồi lim dim ngủ luôn. Cậu phì cười, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn cái nhóc vô tư ấy mà lòng nhẹ hẳn đi. Thôi thì sống sao hay vậy. Ít nhất nếu ở lại còn có thể nhìn thấy Đại Tráng.
Dù sau này bị người khác bắt đi tế trời hay bị chính Tông Hách bán đứng, cũng chẳng sao nữa... Dù gì cũng là "tế", thì cậu chọn ở lại với Đại Tráng lâu hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!