Mãi đến lúc chạng vạng, Đường Hoàn mới cố gắng mở được đôi mắt nặng trĩu. Cậu vừa hé mắt đã thấy Tông Hách đang ở bên cạnh. Gặp ánh mắt lo lắng của đối phương, Đường Hoàn cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng trấn an:
"Yên tâm đi, tớ không thấy khó chịu."
Tông Hách tức đến mức phải kéo lại góc chăn cho cậu:"Sốt đến mức này mà còn nói không khó chịu, tưởng mình bất tử chắc?"
Đường Hoàn hơi nhếch môi, chẳng còn sức đâu để cãi lại.
Tông Hách nhìn cậu mà xót, đưa tay sờ lên trán nóng hổi, thay một miếng dán hạ sốt khác. Cái người yếu đuối này, rõ ràng yếu đến thế, còn cứ làm ra vẻ mạnh mẽ, ngốc nghếch hết biết!
"Uống nước đi rồi ngủ tiếp."
Đường Hoàn ngoan ngoãn uống nước. Lúc này, quân y cầm bảng kết quả xét nghiệm đi vào, vừa vào đã thấy trong tay Tông Hách là cả một sọt miếng dán hạ sốt, khóe miệng giật giật:"Nguyên soái, loại dán hạ sốt này một miếng dùng được 24 tiếng, không phải 24 phút. Ngài thay liên tục thế này, phí tổn bao nhiêu vật tư rồi!"
Tông Hách lạnh lùng nhướng mày, quân y co người lại:"Ngài vui là được..."
Đường Hoàn nghe quân y kể chuyện mấy miếng dán hạ sốt bị lãng phí mà trong lòng ấm áp hẳn lên. Cậu liếc nhìn Tông Hách, trong mắt là nụ cười dịu dàng. Cái ông đại mèo này, biết nói gì mới phải đây...
"Báo cáo kiểm tra đã có rồi. Bây giờ tôi nói kết quả luôn, hay để hai vị tự xem?"
Đường Hoàn hỏi: "Liên quan đến tôi à?"
"Đúng vậy."
"Vậy phiền anh nói rõ giúp tôi nhé. Tôi không chắc mình hiểu hết đâu."
Quân y cười nhẹ, tưởng Đường Hoàn nói đùa. Trong lòng còn nghĩ, tâm lý của phu nhân nhà nguyên soái cũng thật ổn định, nhìn Tông Hách không phản đối gì, liền mở miệng nói luôn:
"Từ mẫu máu của ngài, tôi phát hiện ra dấu vết còn sót lại của một loại dược chất tên là H6V."
Đường Hoàn nghe không hiểu, nhưng sắc mặt Tông Hách lập tức thay đổi, ánh mắt ánh lên sát khí dữ dội.
Quân y theo bản năng lùi về phía sau một chút, tiếp tục giải thích:"Đây là một loại độc tố mãn tính, thuộc dạng bị cấm trên toàn tinh hệ, bởi vì nó có khả năng làm hao mòn tinh thần lực từ từ, biến một thiên tài thành phế nhân. Loại thuốc này không màu, không mùi, dùng rất dễ, không có thiết bị quân y cấp cao thì hoàn toàn không phát hiện ra. Chính vì mức độ nguy hiểm của nó, nên nó bị cấm lưu hành tuyệt đối, đến cả chợ đen cũng không dám bán.
Quý tộc bình thường cũng không dễ gì lấy được, bởi vì giá cả cực kỳ đắt, không phải người bình thường có thể tiếp cận."
Đường Hoàn nghe xong, giọng bình thản: "Vậy nghĩa là, trước khi tôi mất trí nhớ, có người đã đầu độc tôi trong thời gian dài."
Biểu cảm của cậu bình tĩnh đến mức khiến quân y cũng bất ngờ. Phu nhân nhà nguyên soái đúng là tâm lý quá cứng cỏi rồi. Bị tra tấn đến mức này, mà vẫn không hề có phản ứng.
Quân y tiếp tục giải thích:"Đúng vậy. Nhưng may là sau khi ngài ngừng dùng thuốc, cơ thể lại được chăm sóc rất tốt. Theo tôi đoán, sau đó còn có người từng giúp ngài điều trị.
Trong một năm ở phủ nguyên soái, ngài thường xuyên tiếp xúc với thuốc phục hồi tinh thần lực mà nguyên soái đang dùng. Nhờ đó, độc tố trong cơ thể ngài gần như đã được loại bỏ hoàn toàn. Tổng hợp nhiều yếu tố như vậy nên ngài mới có thể thức tỉnh dị năng muộn. Theo kết quả cho thấy, dị năng của ngài có khả năng là dị năng chữa lành hiếm có, bởi vì tinh thần lực của ngài có khả năng tự hồi phục."
Nghe đến đó, Đường Hoàn thở phào. Cậu không bị bệnh nan y. Cậu nhắm mắt, khẽ đáp một tiếng "Ừm", rồi lại ngủ tiếp. Tâm thái mạnh mẽ đến mức làm quân y chết lặng.
Nhưng Tông Hách thì nghe ra một ý khác: "Anh nói có người từng giúp cậu ấy điều trị?"
Quân y khẳng định: "Đúng vậy."
"Chi phí điều trị chắc không rẻ đâu?"
"Vâng. Cực kỳ đắt đỏ, người bình thường không đủ khả năng chi trả."
Tông Hách mặt lạnh như tiền: "Tôi hiểu rồi."
Hắn đưa tay sờ lên trán Đường Hoàn, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Có vẻ vẫn còn điều gì đó chưa được làm rõ.
Ba ngày sau, khi Đường Hoàn hoàn toàn tỉnh lại, cậu vẫn còn hơi sốt nhẹ, cần uống thuốc để điều chỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!