Chương 26: Tôi đúng là mê trai đẹp, kệ tôi đi!

Đường Hoàn sững người không phải vì lý do gì to tát, chỉ là... cái thiên vương này nhìn sao mà giống thằng bạn thân hồi nhỏ của cậu quá! Trước đây hai người thân nhau lắm, mỗi lần cậu trốn khỏi nhà, chẳng có chỗ nào để đi là lại chạy sang nhà nó. Cả nhà bên đó, cô chú đối xử với cậu chẳng khác gì con ruột.

Giờ nhìn lại, người kia cũng họ La, Đường Hoàn không khỏi nghĩ thầm:"Chết tiệt... chẳng lẽ là hậu duệ của Đại La thật hả? Giống dữ thần vậy, phản tổ luôn rồi?"

Sau ngần ấy năm, gặp lại gương mặt quen thuộc trong thế giới tương lai này, lòng cậu bỗng phức tạp, gương mặt cũng dần trở nên trầm lặng.

Đường Hoàn nhìn người trong ảnh như bị hút vào, hoàn toàn xuất thần.

Không ngờ cảnh tượng này lại rơi vào mắt Tông Hách , người bạn lữ hiện tại của cậu , và bị hiểu nhầm thành: bạn lữ đang nhìn một tiểu minh tinh đến ngẩn ngơ.

Mà cũng khó trách, Đường Hoàn có "tiền án" rõ ràng. Trước đó từng mê tít một anh chàng có vẻ ngoài như trái bí ngô lạnh lùng, vừa cổ quái vừa nhỏ thó. Chỉ vì bộ lông thú thân dài mượt mà, cậu suýt nữa bị dụ chạy theo rồi.

Giờ lại thấy Đường Hoàn nhìn một con người bằng ánh mắt này, nguyên soái đại nhân lập tức cảnh giác tối đa, lặng lẽ đi tới sau lưng cậu, trầm giọng hỏi: "Thằng đầu trọc này lớn lên đẹp lắm hả?"

Đường Hoàn giật mình suýt nhảy dựng, Tông Hách đi đường chẳng có tiếng động gì, bệnh này không biết chữa được không! Cậu theo bản năng lại nhìn chằm chằm La Bỉnh Quận vài giây, rồi nhíu mày: "Đầu trọc chỗ nào?

Mặt mũi người ta cân đối đàng hoàng, mà nói thật, người ta cũng đâu có sống nhờ mặt, người ta nổi tiếng nhờ giọng hát."

Còn dám bênh hắn ta?! Tông Hách nổi trận lôi đình, vỗ một phát vào bảng trí não của Đường Hoàn, đóng ngay màn hình.

Đường Hoàn nhướng mày: Đây là đang ghen à?

"Hừ!" Tông Hách hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi thẳng, mặt đen như đít nồi.

Đường Hoàn ngồi tại chỗ nghĩ nghĩ, chợt nhận ra vì sao Tông Hách lại tức, liền bật cười, nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo với vẻ mặt gian tà: "Nguyên soái! Chờ em với! Trong lòng em, anh là nhóc con nhiều lông nhất cả Đế Quốc đó nha!"

Tông Hách bước chân khựng lại, tai khẽ giật một cái. Đường Hoàn thích nhất là lông mềm mượt, nói anh là "nhiều lông nhất"... chẳng lẽ? Bước chân Tông Hách rõ ràng chậm lại một chút.

Đường Hoàn nhanh chân đuổi kịp, túm lấy vạt áo anh, nhắm mắt đi theo sau, vừa đi vừa không ngừng vuốt đuôi: "Anh không chỉ là nhiều lông nhất, mà còn là soái nhất nữa! Mấy thằng đầu trọc không có lông như kia, giống y con khỉ rụng lông, làm sao sánh được với anh?"

Người hầu và thị vệ đứng hai bên hành lang nhìn hai người mà cười tủm tỉm không dứt. Lần trước phu nhân còn đòi ly hôn với nguyên soái cơ mà, vậy mà giờ lại khen ngợi từ vẻ ngoài đến hình thú, chân thành không che giấu gì luôn. Nhìn như đang quỳ gối dưới quân trang của nguyên soái nhà họ ấy!

Đây chính là sức hút không thể cưỡng của nguyên soái đại nhân!

Trong lòng họ, Tông Hách là người toàn năng, chuyện chinh phục bạn lữ chỉ trong một giây cũng là chuyện thường. Mà tình cảm đã tốt thế này, con cái chẳng phải sớm muộn sao? Trong đầu họ đã tưởng tượng ra cảnh trong nhà có một tiểu hổ con đẹp trai y như Đại Tráng thiếu gia. Còn chuyện Đại Tráng có phải là con ruột hay không thì... không quan trọng! Quan trọng là con của hai người này chắc chắn sẽ là một tiểu lão hổ siêu cấp đẹp trai, thế là đủ rồi!

Tông Hách đi đến cuối hành lang mới dừng lại, quay đầu lại nhìn Đường Hoàn với vẻ mặt nghiêm túc, kiểu như: "Đừng tưởng khen vài câu là tôi tha thứ đâu nhé." Nhưng ánh mắt kia lại chẳng giấu nổi nội tâm đang tan chảy.

Đường Hoàn có cảm giác như Tông Hách biến thành con mèo to xác, chỉ muốn dụi đầu lên cổ cậu để được v**t v*, trong lòng thấy ngọt ngào dễ sợ.

Đường Hoàn bật cười, dịu giọng giải thích: "Người ta chỉ muốn hợp tác với em thôi, thuê em với mèo chụp vài tấm ảnh."

Tông Hách hừ một tiếng: "Biết ngay là em bị thu hút bởi cái thằng đầu trọc đó mà."

Đường Hoàn tiếp tục vuốt lông: "Tất nhiên rồi! Hắn chỉ là thần tượng của vài chục tỷ người thôi, trong khi cả Đế Quốc có hơn ba trăm tinh cầu, hàng trăm tỷ dân, anh mới là thần tượng toàn dân! Hắn so với anh chỉ là tiểu tốt."

Tông Hách mặt vẫn nghiêm, nhưng khẽ gật đầu: "Ừ."

Đường Hoàn suýt sặc, bật cười thành tiếng. Gật đầu luôn rồi! Con đại miêu này đúng là tự tin, còn hơi tự luyến nha anh trai à

"À đúng rồi, mấy hôm nay Đại Tráng không tới... cuối tuần nó có ghé không?" Giọng Đường Hoàn trầm xuống, "Nhớ nó quá."

Sắc mặt Tông Hách thay đổi, quay mặt đi, không muốn để cậu thấy vẻ mặt mình: "Nó bận đi học, không rảnh."

"Ờ." Đường Hoàn thấy tim nhói một chút, dù sao cũng không phải con ruột mình, phải học cách buông tay thôi.

Vào chạng vạng, Đường Hoàn gửi tin nhắn trả lời cho Từ Mễ: "Đại Tráng không phải mèo, nó đang đi học, không có thời gian. Tôi còn vài giống mèo khác, tính cách đều hiền lành, thân thiện, được không?"

Điều Đường Hoàn để ý không phải là đối phương trả bao nhiêu tiền, mà là lượng người theo dõi. Giới livestream và giới ca hát từ trước đến giờ vẫn có một hàng rào nhất định, fan hai bên cũng khác nhau. Nếu cậu hợp tác với người bên đó, chắc chắn sẽ thu hút thêm một đợt chú ý mới, tăng giá trị nhân khí lên. Có điều, tính cách của Đại Tráng cậu biết rất rõ, nó chắc chắn sẽ không chịu phối hợp, cậu cũng không muốn vì chuyện của mình mà ép nó làm điều nó không thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!