Đường Hoàn vừa đăng bài lên Weibo, cả mạng như phát nổ. Ai nấy đều nghĩ cậu điên rồi, không ai tin nổi!
Phần bình luận toàn kiểu này: "Lúc nguyên soái còn hôn mê mà cậu dám nói vậy, thì cũng chẳng ai thèm để ý. Giờ nguyên soái tỉnh rồi mà cậu vẫn dám lấy danh nghĩa nguyên soái để tự lăng xê bản thân, sao không tiện thể ghi luôn địa chỉ cung điện của bệ hạ đi?"
"Nói khoác cũng không chịu chuẩn bị bài bản, nhìn là biết người này sắp ngỏm!"
"Cậu cũng liều thật đấy, làm mấy chuyện phạm luật thì thôi, lại còn dám mượn danh nguyên soái để đánh bóng tên tuổi, có biết nguyên soái là biểu tượng thế nào trong lòng dân chúng Đế quốc không?"
"Đường Đường à, mau xóa bài đi, tên tuổi nguyên soái sao có thể lôi ra xài bừa như vậy được, cẩn thận bị đóng băng tài khoản đó!"
"Đồ chết dẫm, đi mà chết đi!"
...
Có vài người đúng là như vậy, cậu giải thích đàng hoàng thì họ lại không tin, thậm chí quay sang chửi cậu. Cậu im lặng không giải thích thì họ lại bảo là cậu thừa nhận. Kiểu gì thì họ cũng cho là họ đúng. Đường Hoàn bực rồi, đang nói chuyện tử tế mà sao lại bị chửi? Văn minh để đâu? Còn không bằng cái đồ cổ như cậu nữa là!
Thế là, Đường Hoàn liền chia sẻ lại bình luận của một người mắng cậu, kèm theo một tấm ảnh của Thần Thú Ca
- đầu ngẩng lên 45 độ, miệng hơi nhếch, mắt thì lại nhìn xuống, biểu cảm đầy kiêu ngạo như đang khinh thường tất cả phàm nhân. Đường Hoàn cười lạnh, dân trí cao như vậy mà cũng chửi người? Vậy thì đừng xài từ tục tĩu!
Dân mạng đều sững sờ, đăng ảnh Thần Thú Ca là có ý gì? Trước giờ Đường Hoàn mắng người toàn kiểu mờ ám vậy đó. Muốn biết mình bị mắng thế nào cũng phải đi tra cứu dữ liệu. Lần này thì rõ ràng là đang mắng rồi, nhưng... mắng gì chứ? Không ai hiểu! Cả đám tức muốn chết, ai mà đáng sợ như vậy, đến mức muốn biết mình bị chửi cái gì cũng phải đi tra tư liệu!
Sau khi để lại một "bài tập" cho dân mạng, Đường Hoàn vui vẻ đóng Weibo lại, mặc kệ tụi nó muốn làm gì thì làm.
"Cậu chẳng hỏi han gì mà tin tôi dễ vậy sao?" Đường Hoàn chống cằm nhìn Tông Hách, kiểu gì cũng thấy Tông Hách không phải người dễ tin người như vậy.
Tông Hách thờ ơ "Ừ" một tiếng. Chiều nắng đẹp, hắn chỉ muốn trở về hình dạng gốc, nằm phơi nắng, bạn đời còn chải lông cho thì càng tốt.
Đường Hoàn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại tin?"
Tông Hách lười biếng đáp: "Làm gì phải có lý do, tôi nói là bảo vệ cậu thôi."
Đường Hoàn nghe mấy lời đó mà ấm lòng, bật cười cong cả mắt, đi vòng ra sau lưng Tông Hách, đưa một ngón tay chọc vào vai rộng của hắn, cười gian manh: "Cưng à, chải lông nha?"
Tông Hách nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc: "Giữa ban ngày ban mặt, không hay."
Đường Hoàn tiếp tục chọc: "Cưng à, chải lông nha?"
Tông Hách hít sâu một hơi: "Sao cậu cái gì cũng dám nói!"
Đường Hoàn nhún vai, chịu thua. Đại miêu này rõ ràng thèm được chải lông mà sĩ diện không chịu nhận, còn định đổ thừa cho cậu. Thôi kệ, vừa rồi hắn che chở cậu như vậy, cậu không chấp. Đại miêu này, cũng phải chiều.
Sợ hai người dính lấy nhau quá sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, với lại nguyên soái đại nhân khi biến về hình thú thì không kiểm soát được việc làm nũng với bạn đời, nên Đường Hoàn kéo Tông Hách về phòng ngủ.
Ban công có cửa sổ sát đất rộng lớn, dưới sàn là tấm thảm mềm mịn, Đường Hoàn vén màn voan trong suốt, ngồi xuống thảm, mỉm cười bắt đầu chải lông cho đại miêu. Buổi chiều nắng nhẹ, yên tĩnh và ấm áp, Tông Hách gối đầu lên đùi Đường Hoàn, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ khi ở bên cậu, hắn mới cảm nhận được sự yên bình của thời gian, mới có thể quên đi hơn mười năm giết chóc, trút bỏ gánh nặng trên vai, an ổn tận hưởng ánh nắng dịu dàng này. Hắn làm sao có thể không bảo vệ người ấy?
Trong khi dân mạng đang hì hục tra cứu, thì bên Bộ An Toàn Gien của Đế Quốc, ai nấy đều căng như dây đàn, co ro lại như chim cút bị cảm lạnh giữa mùa đông.
Bởi vì Tông Hách đã trực tiếp cho người mang bản báo cáo kia đến tận nhà Bộ trưởng Bộ An Toàn Gien , Cảnh Nguyên Nhậm.
Ngay khi nhận được báo cáo, lông tóc Cảnh Nguyên Nhậm dựng hết cả lên.
Ông ôm bản báo cáo chạy thẳng về bộ, gọi hết đám nhân viên đang nghỉ trưa trở lại làm việc.
"Má nó, không phải tự kiếm chuyện đấy à?! Mày sao mà ngu đến vậy, không điều tra rõ người ta có hậu thuẫn gì mà cũng dám hành động à?! Chu Côn ơi là Chu Côn, đầu mày đúng là đầu heo!" Cảnh Nguyên Nhậm nghĩ đến cảnh lính gác trong phủ nguyên soái nói rành rọt từng lời nguyên soái dặn, mà lạnh toát cả sống lưng. Nhưng lỡ gây chuyện rồi thì sao nữa? "Dám giành đồ của nguyên soái phu nhân, kế tiếp mấy người định làm gì?
Có phải muốn vu khống rồi bắt luôn nguyên soái phu nhân không?!"
Cảnh Nguyên Nhậm đập bàn cái rầm, Chu Côn đã sợ đến mức biến thành một tên mập 180 ký, ngồi bệt trong góc, mắt trợn trừng, toàn thân run bần bật, trong đầu chỉ còn một câu: "Xong rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!