Đường Hoàn đặt camera sang một bên, chuẩn bị nấu cơm, sau khi mang ống tay bảo hộ xong, cậu thả tiểu gấu mèo ra: "Tẩy Xoát Xoát, con có thể giúp ba ba rửa rau được không?"
Đối với Tẩy Xoát Xoát mà nói, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết bằng cách ngâm nước rửa sạch. Nếu một lần không đủ, thì rửa thêm vài lần là xong. Là một con gấu mèo nhỏ còn mê nước hơn cả đồng loại, Tẩy Xoát Xoát đã luyện được kỹ năng thần sầu, cái gì cũng rửa sạch được, huống hồ gì là rau củ!
Con béo nhỏ này được nuôi cho mập ú nhưng dáng người lại linh hoạt vô cùng, vừa bưng chậu lên là lon ton chạy đi mở nước. Tẩy Xoát Xoát có bộ lông từ xám nâu chuyển gần như đen tuyền, quanh mắt là hai mảng lông đen đối xứng rõ ràng. Hai cái tai lông dựng đứng, nhìn khá giống một con hồ ly lông xám. Đặc biệt là cái đuôi xù to, có từng vòng đen trắng xen kẽ, khi làm việc thì cái đuôi cứ đung đưa, trông y như đứa nhỏ đang nghiêm túc làm việc, cực kỳ đáng yêu.
Đường Hoàn vừa nhìn đã vui, nhét cho nhóc một miếng táo, vỗ vỗ đầu cổ vũ: "Làm tốt lắm!"
Tẩy Xoát Xoát vui vẻ vung vẩy hai cái móng, nháy mắt làm nước bắn tung tóe lên cả người.
Người xem bị chọc cười không nhịn được, ồn ào đòi Đường Hoàn mở chức năng cảm ứng để được sờ thử tiểu gấu mèo ướt sũng dễ thương này!
Tiếc là Đường Hoàn đang bận chuẩn bị nguyên liệu, chẳng buồn để ý tới yêu cầu của họ.
Đám thịt kia đều cần hầm lửa nhỏ lâu, Đường Hoàn là dân chính gốc đến từ Địa Cầu, cực kỳ chuộng đồ truyền thống. Cậu chưa quen mấy thiết bị nấu ăn công nghệ cao, hơn nữa thịt hầm lửa nhỏ ăn ngon khác hẳn thịt hấp bằng máy.
Tương bò thì Đường Hoàn cũng ăn được, cậu thích thịt mềm, nên thường hầm hơn một tiếng rưỡi. Sườn om tương là món Tông Hách thích, Đường Hoàn cảm giác người kia có vẻ bị nghiện nhai, ăn thịt lúc nào cũng nhai rất đã, nên chỉ cần hầm chừng một tiếng là được. Thịt dê thì Đường Hoàn không động tới miếng nào, cậu không chịu được cái mùi tanh hôi của nó, chỉ làm cho Tông Hách ăn thôi.
Bây giờ bò với dê đâu còn là mấy con vật nhỏ nhắn dễ xơi như ở Địa Cầu nữa, toàn thân hình to đùng, bắt được một con cũng mất không ít công sức.
Sau khi cho bò vào nồi hầm, Đường Hoàn tiếp tục xử lý sườn và thịt dê. Lúc này tiểu gấu mèo cũng đã rửa rau xong gần hết, Đường Hoàn nhìn con nhóc làm việc nghiêm túc thì lại thưởng thêm mấy miếng thịt khô. Gấu mèo thuộc loại ăn tạp, cái gì cũng ăn được, nuôi cực kỳ dễ. Chỉ tiếc là tính nó quá nghịch, nhảy lên nhảy xuống suốt nên không mấy nhà dám nuôi.
Tẩy Xoát Xoát móc thịt khô trong miệng ra, nhét vào nước rửa sạch, rồi lại bỏ vào miệng nhai, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi. Người xem phấn khích tới mức ném quà lia lịa, chỉ vì hành động nhỏ đó quá đáng yêu!
Đường Hoàn đang chuẩn bị món sườn om kiểu Vô Tích, vừa làm vừa kể chuyện cho mọi người nghe: "Món này là món ăn nổi tiếng mà người Hoa trên Địa Cầu ai cũng biết. Nguồn gốc món này còn có một điển cố rất thú vị nữa. Tương truyền thời Nam Tống có một vị hòa thượng nổi danh tên Tế Công, ổng tới một tiệm thịt gõ cửa xin ăn. Ông chủ nói tiệm mới khai trương, không có tiền, đưa cho ông một miếng thịt. Hòa thượng ăn xong lại xin nữa, ông chủ lại cho một miếng, ăn xong lại xin tiếp.
Ông chủ bắt đầu bực, nói cho ông ăn hết thì còn bán cho ai nữa? Tế Công liền bảo: không có thịt thì đem xương nấu với hành là được. Sau đó ổng lấy từ quạt bên người mấy cọng hành bồ, bảo ông chủ nấu với xương, nói cứ làm theo đi rồi nổi tiếng khắp nơi." Đường Hoàn cười híp mắt hỏi: "Nếu là các bạn thì có nghe lời một hòa thượng nói linh tinh như vậy không?"
Người xem nhao nhao lắc đầu, ai mà tin lời vớ vẩn của người qua đường chứ?
Đường Hoàn gật gù: "Đúng vậy, tôi cũng chẳng tin đâu. Nhưng ông chủ tiệm thịt ấy lại tin, thật sự đem hành thả vào nồi nấu với xương. Không ngờ món đó sau lại thơm nức mũi, cả thành Vô Tích đều ngửi thấy mùi, từ đó tiệm đó chuyên bán sườn hầm luôn, món ăn ấy cũng thành đặc sản nổi tiếng , Vô Tích sườn om."
Người xem nghe xong chỉ biết câm nín, trong lòng thầm nghĩ: Ủa, vậy mà cũng đúng hả?!
Đường Hoàn cười nhắc nhở: "Chuyện này chỉ là truyền thuyết thôi nha, thật giả không rõ, đừng soi kỹ làm gì."
Mọi người cũng coi như đang nghe chuyện cổ tích, dù sao thì Địa Cầu giờ đã thành tinh cầu hoang, không còn thích hợp cho con người ở nữa. Trên đó từng tồn tại bao nhiêu nền văn minh cũng đã mai một, chỉ có hậu duệ của mấy người từng di cư từ Địa Cầu mới còn để tâm chút đỉnh. Trong mắt nhiều người, qua bao năm tháng trôi qua, tinh cầu nào rồi cũng sẽ giống nhau như Địa Cầu cả, rơi rụng trong ngân hà, Địa Cầu chẳng qua chỉ là một trong vô số hành tinh.
Đường Hoàn lấy sườn đã ướp 10 phút ra, để ráo dầu rồi cho vào chiên vàng ruộm, người xem bị màu sắc của miếng sườn hấp dẫn đến choáng váng, nhao nhao cầu xin cậu mở chức năng cảm nhận vị giác. Đường Hoàn cũng chiều theo, vừa bật vị giác lẫn xúc giác là người xem bắt đầu hú hét sói tru:"Thơm quá thơm quá, tôi muốn ăn!!"
"Đến đoạn này là tôi lại ghen tỵ phát khóc, trưa nay tôi phải tăng ca mà chỉ được ăn dinh dưỡng dịch!"
"Tôi từng nghĩ đầu bếp nhà tôi nấu cũng ổn, cho đến khi tôi vào cái phòng livestream này!"
"Tổ tiên còn ăn ngon hơn tôi nữa! Sao tôi lại sinh ra ở đời sau của mấy người di cư chứ?!"
"Tổ tiên ơi, con muốn quay về Địa Cầu!"
...
Đường Hoàn không còn thời gian đọc bình luận nữa, để lại chút dầu dưới đáy nồi, cho gừng, hành, hoa hồi, vỏ quế vào xào thơm, rồi đổ nước ấm vào, bỏ sườn vào nồi, còn quay lại nhắc nhở: "Nhớ là phải dùng nước ấm nhé, nếu không thì xương gặp nước lạnh sẽ bị se lại, thịt sẽ cứng không ngon đâu."
Bình luận lúc này chỉ toàn tiếng tru tréo, chẳng ai quan tâm cậu nói gì nữa, bị mùi thơm dụ tới mức phát rồ, chỉ muốn ăn ngay!
Đường Hoàn bất lực: đúng là đám yêu tinh chưa ăn no!
Bên kia, tiểu gấu mèo đã rửa rau xong, đang ngồi trên bàn gặm củ cải, vừa gặm vừa lắc mông, có khi còn hăng hơn cả cậu bạn Robbie. Đường Hoàn nhắc nhở: "Ăn ít thôi, lát nữa sẽ cho con ăn món ngon hơn."
Tẩy Xoát Xoát rất mê thức ăn mèo, nhưng mỗi lần ăn là phải tự tay nhúng vào nước một phát. Đường Hoàn không chịu nổi cái kiểu ăn uống kỳ cục đó nên hiếm khi cho nó ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!