Đối với người bạn đời như Đường Hoàn, đánh à? Đánh vợ là cầm thú!
Giáo huấn? Dạy dỗ cấp dưới thì nguyên soái đại nhân làm được, nhưng dạy vợ thế nào thì thật sự chưa từng trải qua.
Đối với người như Đường Hoàn, cậu không dám đụng vào. Mỗi lần thấy cậu nổi đóa, nguyên soái đại nhân chỉ còn một chiêu: Tránh được thì tránh!
Một người làm đến chức Thiên Can, chưa từng thua bao giờ như nguyên soái đại nhân, vậy mà lại thua tâm phục khẩu phục trước một mình Đường Hoàn, bực bội đến mức phải đi kiếm chỗ để biến lại thành người.
Đường Hoàn vẫn còn đang trong cơn phấn khích vì chuyện Đại Tráng biết nói, cứ muốn chọc cho nhóc nói thêm mấy câu nữa. Nhưng phát hiện tiểu tể tử đã chuồn mất, cậu lại vội đi tìm. Vừa bước ra cửa thì đã bị một thân hình cao lớn chặn lại. Đường Hoàn suýt đập trán vào vai đối phương, nét mặt đang vui vẻ lập tức nghiêm túc lại: "Tông Hách, anh về rồi."
Tông Hách hậm hực: "Ừ."
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Đường Hoàn tưởng hắn mệt, liền nghiêng người nhường đường cho vào nhà: "Anh mệt thì nghỉ đi, tối nay ăn gì không? Em bảo người mang đến cho."
Tông Hách nghiêng người, chặn luôn đường ra của cậu, không cho đi: "Ăn."
Đường Hoàn chớp mắt, nguyên soái đại nhân hôm nay tâm trạng thật tệ, "Anh sao vậy? Ai chọc anh tức à?"
Tông Hách ánh mắt u ám nhìn khuôn mặt vô tội mờ mịt của Đường Hoàn:"Ừ."
Đường Hoàn nghiêm túc hẳn lên, phát huy tinh thần giúp đỡ lẫn nhau giữa vợ chồng, vỗ vai Tông Hách mấy cái thật lực, như truyền sức mạnh cho hắn:"Anh là nguyên soái của Đế quốc, trước mặt người ngoài thì phải giữ vững khí thế, phải mạnh mẽ kiên cường. Nhưng ở nhà thì không cần phải che giấu gì cả. Tức giận thì cứ nói ra, đừng nhịn."
Tông Hách: "..."
Trong mắt Đường Hoàn, Tông Hách là người đáng thương nhất. Ai ai cũng xem hắn như huyền thoại bất bại, người hùng không thể gục ngã. Mà người mệt mỏi nhất... chính là Tông Hách.
"Được rồi." Đường Hoàn giơ tay, xoa đầu Tông Hách như đang vuốt một con mèo lớn, làm rối tung mái tóc đen mượt, "Đừng giận nữa, em kể anh nghe tin vui, Đại Tráng biết nói rồi, chỉ số thông minh hoàn toàn ổn."
Khóe miệng Tông Hách giật giật, túm lấy tay Đường Hoàn, kéo thẳng cậu vào lòng, không muốn để cậu thấy bộ dạng sắp nổ tung của mình.
Đường Hoàn cảm nhận được thân thể đối phương đang siết chặt, môi hơi cong lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tông Hách: "Anh xúc động lắm đúng không?
Em biết anh vui mà, muốn vui thì cứ nói ra đi, đừng kìm nữa."
Tông Hách ép Đường Hoàn vào cửa, trán chạm l*n đ*nh đầu cậu, nghiến răng, tức tới mức muốn cắn người.
Đường Hoàn vẫn vẻ mặt hiểu chuyện, thông cảm với tâm trạng đối phương, nhẹ nhàng giơ tay lên, cố gắng bình tĩnh ôm lấy eo Tông Hách, "Nhưng mà nhóc đó không biết chỗ nào không vui, tự nhiên chạy mất."
Tông Hách cúi mắt nhìn vành tai đỏ ửng của Đường Hoàn, ánh mắt chuyển xuống môi cậu đang mím lại, càng lúc càng trầm xuống. Lúc Đường Hoàn định mở miệng nói gì thêm, Tông Hách hít sâu một hơi, không nhịn nổi nữa, cúi xuống khóa chặt cái miệng lắm lời ấy lại, cơn giận dồn nén cả ngày cuối cùng cũng có chỗ trút.
Không ai dạy hắn cách này, nhưng nguyên soái đại nhân cuối cùng cũng tìm ra phương pháp xử lý cảm xúc tiêu cực, hoàn toàn không cho Đường Hoàn cơ hội phản kháng.
Khi Đường Hoàn bắt đầu trợn mắt tức tối, Tông Hách mới chịu ngẩng đầu lên, vẫn ôm chặt cậu không buông, để cậu muốn trốn cũng không trốn được.
"Nghe Lâm bá nói, em muốn xin số liên lạc của anh?"
Đường Hoàn lườm hắn, cười lạnh: "Ha ha, thôi khỏi."
Tông Hách nhếch môi, tâm trạng khá hơn hẳn nhìn đôi môi đỏ hồng của Đường Hoàn, "Anh cho em."
"Không, em không cần! Anh đừng có cho!" Đường Hoàn tức đến độ đẩy mạnh người đang kẹp mình trong lòng, nhưng sau lưng lại là cánh cửa, cậu không trốn nổi. Trong nhà còn bao nhiêu người, nhỡ ai nhìn thấy thì sao, có còn hình tượng không?!
"Em muốn không?" Tông Hách nheo mắt, lại định cúi đầu.
Đường Hoàn cứng đờ người, tim đập thình thịch: "Muốn! Muốn! Em muốn!"
Tông Hách cười: "Muốn vậy thì lấy thôi?"
Đường Hoàn đỏ bừng mặt, giận run người, "Anh biết xấu hổ không vậy?! Quá đáng lắm rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!