Chương 16: Ăn dấm ghen đến chính mình cũng thấy rùng mình

Tuy rằng Đường Hoàn nói chuyện giọng điệu không khác gì bình thường, ánh mắt cũng chẳng thay đổi gì, nhưng Lâm bá thấy được chút biểu hiện rất nhỏ của Tông Hách, vẫn do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hai người họ là họ hàng gần, rất gần luôn, chuyện này dính tới bí mật trong hoàng tộc."

Đường Hoàn ngẩn ra: "Bí mật hoàng tộc?"

Lâm bá liếc mắt nhìn Tông Hách, được hắn ra hiệu bằng móng vuốt, liền cắn răng chỉ tay về hướng hoàng cung. Trong cả Đế Quốc, dám mở miệng kéo bệ hạ ra gánh tội thay chắc chỉ có nguyên soái nhà ông ta thôi.

Đường Hoàn lập tức thấy trong lòng rét lạnh, trời ạ, chẳng lẽ Đại Tráng là con riêng của bệ hạ? Vậy thì đúng là cùng Tông Hách có huyết thống gần thật!

Nhìn lại Đại Tráng, ánh mắt Đường Hoàn lập tức đầy cảm thông. Thảo nào từ đầu tới giờ chưa từng thấy ba mẹ nó đâu, trẻ con thì có tội tình gì, sai là sai ở người lớn chứ! Mặt còn chưa thấy, Đường Hoàn đã thẳng tay gạch bệ hạ một dấu × trên trán rồi. Tông Hách là anh họ ruột, vậy thì bệ hạ đúng là tra nam chính hiệu! Vợ mình sinh cho hai đứa con rồi mà còn có mặt mũi ra ngoài mèo mỡ! Nhìn tuổi của Đại Tráng, thì tiểu tam chắc cũng còn nhỏ.

Đường Hoàn càng nghĩ càng thấy bệ hạ quá là cặn bã!

Tông Hách nhìn thấy sắc mặt Đường Hoàn thay đổi, lúc này mới quẫy nhẹ cái đuôi, tặng cho Lâm bá ánh mắt khen ngợi , nhìn biểu cảm của Đường Hoàn là biết nguy cơ qua rồi. Bản năng cầu sống mãnh liệt của nguyên soái đại nhân đã tự động giúp hắn phản ứng khi có nguy hiểm, chứ bản thân hắn còn chẳng rõ vừa rồi mình đã trải qua cái gì, cũng không biết tại sao Đường Hoàn lại đổi sắc mặt. Nhưng thôi kệ, có thể bình yên sống tiếp là được rồi.

Còn việc ông anh họ hoàng đế có phải gánh tội thay hay không, sau đó có hậu quả gì thì hắn không quan tâm.

Đường Hoàn xót xa sờ đầu Đại Tráng, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, gien hoàng thất gì mà mạnh dữ vậy, Đại Tráng trông cứ như Tông Hách đúc ra bằng khuôn vậy.

Lâm bá tiến lại gần, cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Hoàn: "Tôi thấy trên Weibo cậu lượng theo dõi vượt mười tỷ rồi, người ngoài hành tinh hứng thú với sinh vật Trái Đất đúng là nhiều thật."

Đường Hoàn cười cười, khóe môi cong lên thành một độ cong nhàn nhạt:"Càng hiếm, con người càng quý trọng."

Lâm bá ngồi xuống đối diện cậu, giọng hiền từ: "Cậu là thanh niên mà nói chuyện như người từng trải, còn nhìn đời rõ hơn cả ông già như tôi nữa."

Đường Hoàn ngượng ngùng nói: "Sao sánh được với bác, bác đi qua cầu chắc còn nhiều hơn tôi đi qua đường."

Lâm bá xót xa: "Cậu chắc là từng chịu khổ nhiều lắm."

Đường Hoàn nhún vai, tỏ vẻ không sao: "Tôi cũng không biết, ký ức chẳng còn gì, trí não chỉ ghi tôi tên Đường Hoàn, vậy thì cứ gọi là Đường Hoàn thôi." Trí nhớ của nguyên chủ cậu không có, đời trước thì cũng đã qua rồi.

Dù sao hai người cùng tên, cùng là người khổ, con người thì phải sống về phía trước, tới đâu tính tới đó.

Lâm bá gật đầu: "Vậy nói cách khác, tên hiện giờ cậu đang dùng cũng chưa chắc là tên thật? Có thể cho tôi xem trí não của cậu một chút không?"

Đường Hoàn tháo ra, không chút do dự đưa cho ông.

Lâm bá xem kỹ một lượt: "Cái này là trí não đời mới, dựa vào mức độ mài mòn thì chắc là mua nửa năm trước khi xảy ra chuyện, tức là khoảng một năm rưỡi. Không có bất kỳ dữ liệu cá nhân nào, rõ ràng là đã bị ai đó cố ý xóa sạch. Mà đã làm sạch đến cả Tinh Võng cũng không truy được, chắc chắn không phải người thường."

Sắc mặt Đường Hoàn vẫn bình tĩnh, chẳng mấy quan tâm.

"Cậu có muốn biết thân phận thật của mình không?"

"Không quan trọng, bây giờ tôi sống cũng ổn rồi, biết ra chưa chắc là chuyện tốt."

Lâm bá vui mừng: "Đúng vậy, trước đây là ai không quan trọng, sau này là thiếu phu nhân nhà tôi."

Đường Hoàn ngạc nhiên: "Thiếu phu nhân?" Cậu nhìn Đại Tráng trên bàn:"Trước đó bác còn gọi nó là thiếu gia mà."

Lâm bá đỡ trán: "Ôi chao, quên mất thiếu gia nhà tôi lớn rồi, giờ là nguyên soái rồi. Người già rồi, trí nhớ tệ lắm. Tôi còn có việc, đi trước đây."

Ông đứng dậy, bóng dáng có vẻ già nua, nhưng bước chân thì nhanh như bay, chớp mắt đã ra khỏi vườn hơn hai chục mét, không thấy rõ ông di chuyển thế nào luôn.

Đường Hoàn dở khóc dở cười la lên: "Lâm bá, bác cẩn thận chút!" Cậu chỉ tiện miệng hỏi thôi mà, sao lại chạy trốn nhanh thế?

Sáng hôm sau, Đường Hoàn cho cá Koi ăn, thấy ánh nắng vừa đẹp, bên kia bãi cỏ lại rộng rãi, liền nghĩ không biết có nên thả đà điểu ra đi dạo chút không?

Tông Hách mặc quân phục, trông như sắp ra ngoài, thấy Đường Hoàn ngồi xổm bên ao thì nhắc: "Ngồi xa ra chút, lát tê chân ngã xuống thì cá chết no."

Đường Hoàn trợn mắt, không quay đầu lại mà vẫy tay: "Cậu đi lẹ đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!