Chương 15: Đại Tráng... có phải là con riêng của Tông Hách không vậy?

Đường Hoàn ấn Đại Tráng vào bồn tắm, tắm rửa cho con mèo nhỏ đang lấm lem đầy đất: "Cái người như cậu..." Cậu vừa bất lực vừa ngán ngẩm, "Sao còn dính cả lá cây thế này hả?"

Mới vừa mua sữa tắm chuyên dụng cho mèo con , loại chăm sóc lông mềm mượt, có mùi sữa nhẹ nhẹ , Đường Hoàn dùng khăn lau sạch cả người Đại Tráng, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Ngâm nước một lát đi ông tướng, cả người toàn mùi đất."

Tiểu miêu cũng ngoan bất ngờ, bị mắng mấy câu mà chẳng phản kháng gì.

Đường Hoàn thì đã bị ướt từ đầu đến chân, đành phải cởi nút áo của mình, lườm mèo một cái: "Ba mẹ cậu bỏ cậu cho tôi lúc nào chẳng hay, mỗi ngày bận cái gì không biết, đến con mình cũng mặc kệ." Cậu hơi bực mấy bậc làm cha mẹ vô trách nhiệm , sinh mà không nuôi, thì sinh làm gì!

Tiểu miêu lắc đầu, từ chối trả lời. Đường Hoàn dứt khoát xem như hắn không hiểu tiếng người , dù sao trong mắt cậu, Đại Tráng là một con mèo trí tuệ có hơi... chậm hơn mèo nhà người ta.

Đường Hoàn c** đ*, quay lưng về phía Tông Hách, mở vòi sen tắm tráng.

Trên xương bả vai cậu có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ nổi bật trên làn da trắng sứ, vô cùng rõ ràng. Tông Hách liếc nhìn, ánh mắt từ vai cậu lướt dần xuống, rồi yên lặng quay mặt đi, tai hơi đỏ lên.

Đường Hoàn qua gương bắt gặp hành động của hắn, nhướn mày khó hiểu:"Đại Tráng, cậu còn biết thẹn thùng?" Cậu bật cười, cố ý trêu: "Cậu biết ngại cơ à? Cậu mới mấy tuổi, răng sữa còn chưa rụng hết đấy."

Tông Hách nhìn nhìn móng vuốt mình, vẫn bé xíu thế này, quả thật... hơi khó phản bác.

Đường Hoàn nhanh chóng tắm xong, lau khô người, quấn áo choàng tắm rồi quay ra, tiếp tục tắm sạch cho Đại Tráng. Nhưng khi bế lên lại thấy có gì đó sai sai: "Tráng à, cậu có phải lại lớn thêm rồi không?"

Cậu chợt phát hiện, Đại Tráng... đúng là lớn hơn thật! Trước đây chỉ khoảng ba ký mấy, giờ chắc phải năm ký rồi!

Mới có hai ngày không gặp mà đã lớn như vậy? Đường Hoàn sờ từ đầu tới đuôi, không phải béo lên, mà là lớn thật sự! Cậu kinh ngạc hỏi: "Cậu hút nước rồi phồng ra hả? Sao nặng hơn nhiều vậy?" Lúc xách vào vì gấp quá, cậu cũng không để ý kỹ.

Tông Hách im lặng. Hơi kiểm soát không tốt, nên có phần biến lớn hơi quá. May mà Đường Hoàn không hiểu cơ chế biến hình của thú nhân.

Đường Hoàn bế mèo lên, nhẹ nhàng hong khô lông, lại dùng lược chải lông cho mượt. Ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, cậu vui vẻ xoa đầu mèo: "Giờ thì mới ra dáng mèo con. Suốt ngày lăn đất thì khác gì chó con, hiểu không?"

Tông Hách lười biếng ngáp một cái, dụi mặt vào má Đường Hoàn, rồi rúc vào cổ cậu. Móng vuốt còn khều khều vạt áo choàng tắm, hé ra vết bớt trăng lưỡi liềm, đôi mắt vàng hơi nheo lại , quả nhiên, là cậu ấy!

Sáng hôm sau, Đường Hoàn bị ép tỉnh dậy. Đại Tráng biến mất, thay vào đó là Tông Hách

- cả người ôm chặt lấy lưng cậu như con mèo to, đầu gối lên vai cậu, cả người quấn lấy từ phía sau, ôm chặt như thể sợ cậu biến mất.

Đường Hoàn cố gắng xoay người, kết quả bị ôm càng chặt hơn. Cậu nghiêng đầu một cái, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tông Hách, sống mũi gần như chạm mặt, hàng mi dài đến mức thấy rõ từng sợi. Cái người này, vừa ngủ là dính người như keo!

Cậu không dám động nữa, nhẹ giọng gọi: "Tông Hách?"

Tông Hách mở mắt, ánh nhìn còn mơ màng. Nhìn Đường Hoàn mấy giây, rồi bất ngờ cúi xuống hôn một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đường Hoàn: "..."

Nửa phút sau, cậu lại gọi: "Tông Hách, dậy đi."

Tông Hách lần nữa tỉnh lại, dụi dụi mặt vào má cậu, rồi lại chôn mặt vào cổ Đường Hoàn, hôn thêm hai cái, còn nhẹ cắn một chút.

Đường Hoàn nhíu mày, bực mình véo eo hắn một cái, nghiến răng hỏi: "Anh đủ chưa?"

Tông Hách mở mắt, lười biếng như một con mèo to, ánh mắt còn lờ đờ chưa tỉnh hẳn. Đường Hoàn hết cách, giãy giụa một hồi: "Anh ôm chặt quá, sắp đè tôi chết rồi!"

Tông Hách vẫn úp mặt lên vai cậu, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cánh tay ôm eo cậu hơi nới ra một chút nhưng vẫn không chịu buông hẳn: "Tôi đói rồi."

Giọng mũi đậm đặc, nghe cứ như đang làm nũng, làm Đường Hoàn mềm lòng ngay tức khắc , đại miêu đói bụng rồi!

"Tôi đi nấu bữa sáng cho, anh muốn ăn gì?" Nói thật, đồ ăn của đầu bếp trong nhà cậu không hợp miệng tí nào, khẩu vị không chuẩn, dinh dưỡng không đúng.

"Gì cũng được, tôi không kén chọn." Nguyên soái đại nhân cảm thấy mình cực kỳ dễ nuôi.

Đường Hoàn gợi ý: "Cháo hải sản được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!