Phòng phát sóng trực tiếp với phòng ngủ nằm đối diện nhau, Tông Hách vừa đứng ở cửa đã cởi áo ngủ, cũng không có gì quá đáng. Cởi xong liền xoay người vào phòng ngủ, phát hiện Đường Hoàn còn đang lấp ló ngoài hành lang, kiểu như đang "thẹn thùng", hắn nhắc nhở: "Cậu còn xem không?"
Đường Hoàn vội vàng chạy theo, lòng hiếu kỳ cũng bị câu dẫn rồi , đang tưởng tượng cái con mèo to hơn Đại Tráng rất nhiều rốt cuộc sẽ lớn đến mức nào?
Tông Hách vào phòng đóng cửa lại, tiếp tục c** q**n. Đường Hoàn hoảng hốt: "Còn cởi nữa là sao?"
Tông Hách liếc cậu một cái, ánh mắt kiểu "sao cậu ngốc vậy?", không c** đ* thì chẳng lẽ định để quần áo bị nứt bung ra à?
Ngay sau đó, Đường Hoàn mới nhận ra câu hỏi của mình ngớ ngẩn cỡ nào.
Một luồng sáng trắng vụt qua, một con mèo khổng lồ lông đen pha vàng dài mềm, không tính cái đuôi thì riêng thân mình đã dài tới hơn hai mét, đột nhiên hiện ra ngay trên giường. Không c** đ* thì quần áo chắc chắn đã rách toạc rồi!
Đầu óc Đường Hoàn tạm thời "sập nguồn". Ngày thường chắc còn phun ra một câu kiểu "khi quân đội chiến đấu chẳng lẽ tập thể n*d* chạy?", nhưng lúc này cậu chỉ còn một suy nghĩ trong đầu: lao vào ôm hắn!
Cậu có thể tưởng tượng cảm giác ôm một con mèo khổng lồ với lớp lông vừa dày vừa mềm vừa ấm không? Con mèo này đủ to để làm thành cái ghế sofa, cậu có thể vùi cả người vào, sờ đâu cũng thấy mềm, nghĩ đến thôi là lòng đã tan chảy!
Tuy Tông Hách luôn nói mình là hổ, nhưng cậu thấy hắn chẳng giống con hổ nào ở sở thú từng gặp. Hắn không có chữ "Vương" đặc trưng trên đầu, thân hình lại còn to lớn hơn nhiều, xương cốt vạm vỡ hơn, toàn thân là lông dài bóng mượt. Nhìn kiểu gì cũng giống Đại Tráng "nâng cấp" lên gấp chục lần. Chỉ có điều trên người hắn không còn vẻ ngây ngô như mèo con, mà là khí chất vương giả chính hiệu.
Đường Hoàn hít sâu một hơi, thấy đối phương đang cuộn mình trên mép giường, đám lông xù nhìn đã thấy mê. Cậu không nhịn được vươn tay ra sờ nhẹ bụng hắn, đầu ngón tay còn hơi run rẩy. Mẹ nó chứ, cảm giác này là phạm quy rồi! Một con mèo trưởng thành như này, sao cậu chịu nổi!
Đường Hoàn đã hoàn toàn mất kiểm soát, muốn lao lên ôm một phát rồi lăn vài vòng!
Tông Hách nhấc móng vuốt, mất kiên nhẫn phẩy tay: "Lại đây đi, không phải cậu muốn xem sao? Làm kiêu cái gì?"
Vừa nói, cái đuôi dài nhẹ nhàng vung một cái, bộ lông dài mượt lướt qua ngay trước mắt Đường Hoàn , bị câu dẫn như vậy, cậu lập tức nhào tới, chôn mình giữa đám lông xù mềm mịn. Đường Hoàn suýt khóc , đây chính là đỉnh cao nhân sinh rồi! Cậu đang ôm một con mèo khổng lồ cao hơn hai mét!
Tông Hách nằm yên không nhúc nhích, để Đường Hoàn đè cả người lên người mình, từ đầu sờ đến eo, mặt thì dụi dụi vào cổ hắn. Trong ánh mắt đầy cưng chiều của hắn còn có chút đắc ý. Đúng rồi đấy, hắn chính là sinh vật có lông nhiều nhất, đẹp nhất trong toàn hệ tinh. Những thú nhân khác so với hắn, toàn là "đầu hói"!
Đường Hoàn lăn qua lăn lại trên người Tông Hách vài vòng, rồi mới ngồi dậy, ngó nhìn bộ lông bị cậu xoa đến rối tung của hắn, hơi ngại: "Xin lỗi nha, tôi hưng phấn quá."
Tông Hách lắc lắc cổ, bộ lông vẫn không xuôi lại được như ban đầu, nhưng hắn cũng không giận: "Không sao, tôi là bạn đời của cậu mà." Tông Hách nhìn bộ lông rối bời thở dài: "Bị xoa thế này, bảo sao mấy ông chồng kết hôn xong chẳng ai quan tâm ngoại hình nữa, muốn giữ cũng không nổi."
Đường Hoàn ho khẽ, ngượng ngùng đi tìm lược: "Xin lỗi, tôi chải lại ngay cho anh."
Nguyên soái đại nhân lần đầu tiên lấy hình dạng thật, hưởng thụ đặc quyền được bạn đời chải lông. Hắn lim dim mắt, khoái chí.
Còn Đường Hoàn thì gần như cả người vùi vào lòng hắn, dựa vào bụng hắn, tận hưởng cảm giác được bao quanh bởi lớp lông mềm mịn, vừa chải vừa tranh thủ "vuốt trộm" vài cái, miệng thì cười toe toét, lúm đồng tiền trên má cực kỳ rõ, nhìn ngọt đến mức khiến người ta muốn "lụi tim".
Chải suốt hơn nửa tiếng, Tông Hách thấy cũng tạm ổn. Đường Hoàn thì vừa chải vừa lén nhặt đám lông rụng tích góp lại , rõ ràng rất thích lông hắn! Nguyên soái đại nhân âm thầm hừ một tiếng đầy tự hào , bạn đời của hắn đã bị chính mình "hạ gục" bởi bộ lông rồi!
Tông Hách mở mắt, đầy khí thế nói với Đường Hoàn đang nằm gọn trong lòng: "Chờ tôi khỏe lại, sẽ đưa cậu lên núi chạy chơi. Cậu ngồi trên lưng tôi."
"Ừ!" Đường Hoàn không chút do dự đồng ý, gật đầu lia lịa. Cậu hoàn toàn bị đám lông xù mê hoặc, đầu óc mù mịt, đến giờ còn chưa phản ứng được vì sao Tông Hách lại giống Đại Tráng đến thế!
Sự kiện "cấy mạ" sau hai ngày vẫn chưa hạ nhiệt, nhưng mọi người đã bắt đầu chuyển trọng tâm sang Kim Tiểu Bàn. Chuyện Đường Hoàn từ chối bán mèo vẫn được bàn tán rôm rả, bao nhiêu tiền mới khiến cậu chịu bán, cũng là điều khiến không ít người tò mò.
Rất nhiều nhóc con nhắm trúng Kim Tiểu Bàn, mè nheo nài nỉ ba mẹ muốn nuôi con mèo mập ú kia.
Kết quả đều bị từ chối phũ phàng. "Người ta trả 700 vạn còn không động lòng, tụi con lấy đâu ra từng đó tiền mà đòi mua mèo? Mà mua được rồi giữ nổi không?"
Có vài người thật sự có điều kiện kinh tế, cảm thấy nếu mua được thì giữ được, liền bắt đầu dò hỏi thông tin về Đường Hoàn. Trong đó có nhị thiếu gia nhà hầu tước Capel , Alvin Capel.
Ở đế quốc Ende, trong giới quý tộc ngoài hoàng tộc ra, còn có thứ bậc từ cao xuống thấp là công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước. Gia đình có tước vị hầu tước ở Đế Tinh cũng đã thuộc hàng đại quý tộc, bởi vì trong toàn đế quốc chỉ có vài nhà có tước vị công tước, mà họ lại có quan hệ thân thiết với hoàng tộc, con cháu thường được đính ước với các thành viên hoàng thất.
Ví dụ như Đường công tước gia, một nhà đã có hơn 300 năm vinh quang, con trai cả được chỉ định làm phò mã của Thái tử từ nhỏ.
Alvin cầm ảnh Kim Tiểu Bàn, định dùng làm quà lấy lòng , người được chọn chính là người thừa kế tương lai của Đường công tước gia, Đường Đình Diệp, 16 tuổi, tiểu công tước chính hiệu. Vì anh trai đã được định hôn với Thái tử nên mất quyền kế vị, Đường Đình Diệp nghiễm nhiên trở thành người thừa kế. Còn đang đi học mà đã có một đám người vây quanh nịnh bợ, Alvin chính là một trong số đó.
Đường Đình Diệp mới 16 tuổi, tóc đen mắt đen, ngũ quan thanh tú mang nét thiếu niên chưa trưởng thành, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính. Cậu mặc lễ phục đen, ngồi tao nhã trên gác mái khu học viện quý tộc, vừa nhâm nhi trà đỏ vừa đọc sách. Người hầu đứng lặng phía sau, không phát ra một tiếng động, như thể không tồn tại. Chỉ nhìn như vậy đã đủ thấy nền nếp hà khắc và nội tình sâu dày của dòng dõi quý tộc cổ truyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!