Chương 13: Với IQ này thì chỉ hợp ra đồng cấy mạ thôi!

Tám giờ tối, Đường Hoàn chuẩn bị livestream. Tông Hách chẳng biết từ đâu lôi ra một bó hoa, c*m v** cái lọ trắng trông cũng khá nghệ thuật, mang vào đặt trong phòng phát sóng của cậu. Nhìn rất ra dáng, khiến Đường Hoàn không khỏi nghi hoặc , nguyên soái đại nhân phong cách "thép nguội thẳng nam" kiểu đó mà biết cắm hoa á?

Quả nhiên, Tông Hách đặt bó hoa lên bàn của Đường Hoàn: "Tôi mua loại hoa có mùi thơm nhẹ cho cậu."

Đường Hoàn hiểu ra ngay , Tông Hách đã biết vụ cậu cắt hoa hôm trước rồi. "Không sao đâu, nếu anh không chịu được thì đừng nhúc nhích là được, tôi không phải kiểu sống màu mè đâu."

"Cậu có thể màu mè một chút, tôi vui." Ý Tông Hách rất rõ , tôi thích nhìn cậu sống màu mè, tôi chỉ muốn cưng chiều cậu.

Đường Hoàn sờ mặt, hơi đỏ. Bị tấn công trực diện như vậy có chút đỡ không nổi: "Cảm ơn anh."

Tông Hách gật đầu: "Ừ."

Đường Hoàn cạn lời, cái kiểu nhận lời cảm ơn như thể đương nhiên ấy, đúng là quá tự tin! Phải nói, đúng chuẩn khí chất vua hổ.

Tông Hách dựa vào bàn, nhẹ nhàng nói với Đường Hoàn: "Chờ tôi khỏe lại, đưa cậu ra ngoài dạo chơi."

Đường Hoàn lắc đầu: "Không cần vội đâu, tôi có việc thì tự đi được. Thật ra bình thường tôi cũng khá lười ra ngoài, ở nhà vẫn thích hơn, có mua sắm online, mọi việc đều thuận lợi."

Tông Hách gật đầu: "Thích ở nhà là thói quen tốt, đáng khen. Nhưng vẫn nên ra ngoài chơi một chút, muốn chơi gì thì chơi."

Đường Hoàn tò mò, sao hắn lại hào phóng vậy chứ: "Anh không sợ tôi chạy mất à?"

Nhắc tới "chạy", Tông Hách cười lạnh: "Tôi sẽ cho người theo dõi cậu."

Đường Hoàn bĩu môi: "Anh sợ tôi chạy đến mức đó luôn hả?"

Tông Hách khựng lại, không nói gì, quay người đi luôn.

Đường Hoàn nhìn tai đối phương ửng đỏ, chớp mắt vài cái, tự dưng cảm thấy... nguyên soái đại nhân có chút đáng yêu ghê!

Livestream bắt đầu, người xem vẫn đông nghẹt như mọi khi!

Đường Hoàn thả Kim Tiểu Bàn ra, đặt chén cơm mèo xuống đất cho nó ăn, còn mình thì cầm kéo, cắt vài miếng vải.

Người xem vừa spam "meo meo", vừa tò mò nhìn Đường Hoàn. Đôi tay cậu lần nào cũng mang lại bất ngờ, ai cũng không biết lần này cậu định làm gì.

"Cậu ấy đang may đồ cho Kim Tiểu Bàn, còn làm nơ bướm cho Đại Tráng."

Thấy có nhiều người hỏi, Đường Hoàn tiện miệng giải thích.

Bình luận toàn kiểu mộng bức: Gì cơ? Đây là nguyên thủy thủ công đấy à? Còn dùng kéo nữa? Bộ cậu khâu tay hả?

Đường Hoàn liếc cây kéo trong tay, rồi nhìn đống keo dán trên bàn, cười nói: "Tay nghề thủ công xưa kết hợp hoàn hảo với công nghệ hiện đại."

Keo dán thay kim chỉ, chỉ cần cắt xong rồi dán lại là được. Tay nghề khâu vá của Đường Hoàn chỉ dừng lại ở mức khâu nút áo, cũng là do rời nhà ra ngoài mới bị ép học, chứ khâu quần áo hẳn hoi thì chịu! Một thiếu gia nhà giàu bị ép tới mức này, Đường Hoàn cũng thấy mình thật sự khá giỏi.

Cậu định làm cho Kim Tiểu Bàn một bộ đồ nhỏ, thêm cả một cái mũ. Một đống vải dưới tay Đường Hoàn rất nhanh đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.

Nhiều người bắt đầu hoài nghi: Cái này thật sự làm thành quần áo được sao? Quần áo bây giờ không phải là nguyên tấm à?

Công nghệ hiện tại đã có thể làm quần áo không đường may, tất cả đều liền mạch, không thấy đường chỉ, không có đầu sợi. Nên nhiều người cứ tưởng quần áo là sản phẩm một khối. Lúc này có người tìm tư liệu rồi phổ biến kiến thức: Đây là phương pháp cực kỳ cổ xưa, trong tài liệu có ghi chép, cách đây một ngàn năm người Trái Đất vẫn còn dùng, nhưng giờ thì không ai dùng nữa.

Đường Hoàn cười , cậu chính là một người chưa hòa nhập hoàn toàn với xã hội hiện đại này, một tên quê mùa cổ lỗ sĩ, mà có khi cả đời này cũng chẳng thay đổi được.

Bình luận rôm rả khen: Đường Đường thật sự đa tài quá đi! Cái gì cũng biết!

Phải nói, cậu là người thực sự yêu thích văn hóa Trái Đất, từng nói rõ mình là hậu duệ người Trái Đất.

Nghe nói Trái Đất từng rất đẹp, tiếc là giờ chỉ còn thấy được qua hình ảnh mà thôi.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!