Chương 12: May cho cậu một chiếc váy xinh xinh

Dưới tình huống thế này, một cặp vợ chồng bình thường, đang bàn chuyện giống loài trên giường, quần áo lại không ngay ngắn, nhìn kiểu gì cũng thấy mờ ám. Đường Hoàn như bị đóng đinh dưới đất, muốn nhúc nhích cũng không được.

"Sợ gì chứ? Sợ tôi ăn cậu à?" Tông Hách chậm rãi hỏi, lẳng lặng nhìn bộ dạng co rúm của Đường Hoàn, chẳng hề vội vã. Hắn đã hiểu tính cậu từ sớm, mềm mỏng quá thì chẳng khiến cậu thấy áp lực, sẽ không tự mình mở lòng. Mà cứng rắn quá lại chỉ khiến cậu cảnh giác hơn, không tài nào tin tưởng được.

Thấy vẻ mặt Đường Hoàn hơi lúng túng, Tông Hách cười nhạt: "Tôi bây giờ thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, cậu không cần lo tôi sẽ làm gì cậu ngay lúc này."

Đường Hoàn lập tức thở phào. Sớm nói thế thì có phải đỡ sợ hơn không, cái điệu bộ cứng rắn ban nãy làm cậu muốn nhảy dựng!

"Anh muốn nói chuyện giống loài gì với tôi?" Đường Hoàn chậm rãi đi đến mép giường, ngồi ở cuối giường, giữ khoảng cách an toàn với hắn.

Tông Hách có vẻ buồn cười: "Cậu sợ tôi đến vậy sao?"

Đường Hoàn xấu hổ cười, rồi dịch tới gần hơn, ngồi ngang eo đối phương:"Không sợ."

Giây tiếp theo, tay đã bị hắn nắm lấy, Đường Hoàn nín thở, người cứng đờ mất hai giây, nhưng cuối cùng cũng không rút lại tay: "Muốn nói gì thì nói đi."

Từ vẻ mặt nghịch ngợm đùa giỡn, Tông Hách thoáng nghiêm lại, bất đắc dĩ nghĩ thầm, đúng là con mèo ranh mãnh.

Tông Hách nghiêm túc nói: "Đại Tráng không phải mèo, là hổ."

"... Phụt!" Đường Hoàn không nhịn được cười, bị nguyên soái đại nhân này nói câu đó nghiêm túc đến buồn cười. Là do Đại Tráng ấm ức quá nên chú thưa kiện, hay là ông chú này nhìn không nổi nữa? "Đại Tráng mách lẻo với anh hả?"

Tông Hách gật đầu, coi như thừa nhận.

Đường Hoàn mỉm cười hỏi: "Nó mách kiểu gì? Kêu meo meo à?"

Tông Hách nhéo nhẹ ngón tay cậu: "Meo sao?"

Đường Hoàn bật cười khẽ: "Thì kiểu như mèo con mách lẻo, meo meo meo đó."

Tông Hách cười: "Cậu meo nghe còn dễ thương hơn nó."

Đường Hoàn bĩu môi, cố tình bắt hắn bắt chước tiếng mèo, có tâm đen không chứ?

Tông Hách cười mỉm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Đường Hoàn lên giường ngủ: "Nó là hổ, không biết kêu meo."

Đường Hoàn leo qua người Tông Hách, cũng thấy bất đắc dĩ. Người này lần nào cũng chiếm cái vị trí này! Cậu vừa bò qua thì eo liền bị ôm chặt, Đường Hoàn ngẩn người, vai lập tức bị một cái đầu to gác lên. Cậu quay đầu nhìn, hơi căng thẳng , sao mà giống Đại Tráng vậy, ngủ một cái là bám người liền?

Tông Hách vẫn cố chấp: "Là hổ, không phải mèo."

"Được rồi được rồi, là hổ, không phải mèo, nghe theo anh." Đường Hoàn vừa dỗ hắn như dỗ mèo con, vừa cố gắng bò ra ngoài, cảm giác mình như cá từng bị Đại Tráng đè, giãy mãi mà không ra được, khó chịu vô cùng!

"Ngủ như thế này luôn đi, đừng động đậy." Giọng lười nhác vang lên bên tai, không cho cậu nhúc nhích.

Đường Hoàn ngoan ngoãn nằm im, giơ tay lên thử vài cái, cuối cùng cũng úp được lòng bàn tay lên tóc Tông Hách, nhẹ nhàng xoa xoa, như đang v**t v* mèo lớn: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Tông Hách khẽ cười, tắt đèn, rồi hôn nhẹ lên cằm Đường Hoàn: "Ngủ ngon."

Đường Hoàn đỏ mặt, lấy đầu ấn hắn xuống vai mình , không chịu yên là thế nào!

Sáng sớm, Đường Hoàn ngồi xổm bên ao cá, cho cá Koi ăn.

Tông Hách đứng sau lưng cậu, bình tĩnh nhìn đám cá xấu xí kia mà chẳng ai muốn ăn, không hiểu vì sao Đường Hoàn lại thích mấy con không có lông như thế.

Đường Hoàn nhìn bầy cá chen nhau giành thức ăn: "Lũ cá này sống thọ lắm, nghe nói có thể sống đến trăm năm."

Tông Hách trong mắt không giấu nổi vẻ ghét bỏ, nhưng miệng vẫn nghiêm túc nói: "Chờ chúng ta già rồi, nếu cậu vẫn thích chúng, thì mang theo để dưỡng già cũng được."

Thật khó tưởng tượng, hồi nhỏ đã xấu, lớn lên còn xấu hơn, màu sắc và hoa văn loạn hết, còn có loại ba màu, nhìn vào chỉ khiến vị nguyên soái kỹ tính càng thêm ghét bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!