Chương 9: Y nói y ngưỡng mộ ngài

Tạ Già ngẩn người một lát, vừa giận vừa thấy buồn cười: "Cái miệng của y, tự mình không có tiền thì lại nói bản quan thiếu niềm vui."

Người gác cổng lén nhìn vẻ mặt của Đại nhân nhà mình, thần sắc quái dị chưa từng thấy, lắp bắp nói: "Y còn nói… nói nếu Đại nhân nghe xong mà cười, thì ngài "rủ lòng từ bi gặp y một chút có được không". "Họ đều nói Chỉ huy sứ không chỉ thông thạo cầm kỳ thi họa, mà còn là mỹ nam tử bậc nhất kinh thành. Tài Khanh đặc biệt ngưỡng mộ, muốn gặp một lần để thỏa lòng, tiện thể ra ngoài khen ngợi ngài khắp nơi"."

Tiêu Quân ngẩn người, sau đó cười phá lên.

Câu nói này, dù được nói ra từ miệng người gác cổng cao lớn vạm vỡ, Tiêu Quân vẫn nghe ra một chút hương vị lợi dụng tuổi trẻ giở trò vô lại. Trong đầu hắn vô thức hiện lên hình ảnh người kia trái ngược với vẻ ngoài kín đáo, đoan chính, đang kéo tay áo Tạ Già, bất giác thấy vui vui.

Y quả là thông minh, chỉ khen người ta tài hoa phong nhã, tuyệt nhiên không nhắc đến quyền thế địa vị.

Tạ Già từ khi nghe câu này xong thì hoàn toàn im bặt, mặt có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu trầm ngâm.

Chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, ai mà không run sợ, cẩn trọng như đi trên băng mỏng chứ.

Y thì hay rồi.

Tiêu Quân thấy Tạ Già mang vẻ ngượng ngùng như con gái thì cười lớn: "Ngươi muốn gặp thì gặp, nào nào nào, trẫm nhường chỗ cho y, cũng để trẫm nghe xem y làm thế nào để Chỉ huy sứ vui vẻ."

Hắn bảo thái giám ôm tấu chương, tự mình đứng dậy sải bước đi về phía nội thất.

"Bệ hạ!" Tạ Già gọi lớn, "Việc này không nên!"

Hắn vừa gấp gáp vừa dở khóc dở cười. Hoàng đế lại nhường chỗ cho một cử tử, việc này còn ra thể thống gì nữa.

"Y đến gặp ngươi chứ đâu phải đến gặp trẫm, có gì mà không được? Trẫm ở trong đó phê tấu chương, y đi rồi trẫm lại ra. Ngươi đừng lên tiếng. Y đã trêu chọc ngươi như vậy, ngươi không biết trêu chọc lại sao? Đường đường là Chỉ huy sứ lại có thể bị một thằng nhóc làm càn hay sao?"

Đây đã là hoàng mệnh rồi. Tạ Già bất an ngồi trên ghế, do dự một lát, cảm thấy mình quả thật giống như một bà cô lề mề, nghiến răng nói: "Bảo y vào đi."

Thái giám nhẹ nhàng buông rèm châu của nội thất xuống.

Tạ Già thấy xung quanh không có ai, lén nhìn vào gương đồng, chỉnh lại mũ quan và y phục.

Ngày càng nhiều người vây quanh bên ngoài phủ Chỉ huy sứ, giữ một khoảng cách nhất định, thì thầm to nhỏ. Không ít cô nương nghe danh mà đến, lặng lẽ thở dài thay cho Tạ Tài Khanh.

Như Thỉ nén giận, nói khẽ: "Công tử, chúng ta về thôi…"

"Đợi thêm chút nữa." Giang Hoài Sở ngắt lời hắn.

Y dường như không nghe thấy một hai tiếng cười nhạo thỉnh thoảng lọt vào tai xung quanh, ung dung bình tĩnh đứng đó, sắc mặt không hề thay đổi.

Chỉ có Như Thỉ đứng cạnh mới biết, bị nhiều người nhìn chằm chằm khi kiên trì làm một việc có khả năng thất bại không nhỏ, áp lực lớn đến mức nào.

Thế nhưng Tiểu Vương gia chỉ mang một vẻ bình thản tự nhiên, không hề nao núng trước mọi biến cố.

Cánh cổng sơn son lớn mở hé một khe.

Tiếng xì xào xung quanh lập tức lớn lên: "Ta đã bảo y nhất định phải coi thường mọi thứ mà—"

Điều bất ngờ là, lần này không phải một mình người gác cổng chui ra từ khe cửa, mà là hai tiểu đồng cùng nhau hết sức kéo mở nửa cánh cửa.

Cả cánh cổng lớn của phủ Tạ Già mở toang chào đón Tạ Tài Khanh.

Người gác cổng vội vàng tiến lên, cung kính dẫn đường: "Công tử mời đi lối này."

Phía sau đột nhiên im lặng như tờ.

Giang Hoài Sở được dẫn vào trong nhà, y âm thầm liếc nhìn các nơi một lượt, không thấy Tiêu Quân, cũng không ngạc nhiên.

Hôm nay y vốn là đến để gặp Tạ Già.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!