Chương 49: (Vô Đề)

Dùng được nửa bữa, Tiêu Quân gọi Tạ Tài Khanh mang tấu chương trong Ngự Thư Phòng về tẩm cung.

Người vừa ra khỏi cửa, Tiêu Quân lập tức đặt đũa xuống, ngó nghiêng một hồi rồi nhanh tay lẹ chân đổ hết đồ ăn trong chén ra ngoài cửa sổ, xong xuôi thu cái chén rỗng về, lười biếng dựa vào lưng ghế, chỉ vào bàn tiệc thịnh soạn trên bàn: "Chỉ huy sứ, Trẫm mời ngươi ăn cơm, ngươi cứ việc ăn hết cho Trẫm!"

"…" Tạ Già mặt mày cứng đờ.

Tiêu Quân ăn một bụng đồ dầu mỡ, hơi bị ngán, nhận lấy chén trà không nóng không lạnh do Phúc An đưa, uống hai chén mới hơi giải ngấy, lúc này mới hoàn hồn lại.

Hắn đặt chén trà xuống, thấy Tạ Già vẫn cứng đờ không động đậy liền vỗ tay thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh! Lát nữa y về rồi! Chỉ huy sứ, ngươi làm được mà!"

Dưới sự thúc giục của Tiêu Quân, chỉ huy sứ tuyệt vọng ăn hết miếng này đến miếng khác, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ trước khi Tạ Tài Khanh quay lại.

Khi Tạ Tài Khanh trở về, phần lớn thức ăn trên bàn đã bị tiêu diệt, chén của Tiêu Quân trống không.

"Về rồi?" Tiêu Quân múc một muỗng nước thịt sền sệt vào chén mình, uống một ngụm lớn, hài lòng nói: "Món canh này cũng rất ngon, chỉ huy sứ nếm thử đi."

Tạ Già: "…"

Tạ Già cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo đã căng cứng của mình, ngấy đến mức thực sự không nói nên lời, dường như chỉ cần mở miệng là có thể chảy ra dầu mỡ, đành vô cùng miễn cưỡng xua tay, ý bảo thực sự đã rất thỏa mãn rồi, không thể ăn thêm nữa.

Tạ Tài Khanh nở mày nở mặt: "Bệ hạ và chỉ huy sứ thích là được."

Tiêu Quân nói: "Sau này không cần làm những thứ này nữa, Trẫm thích, nhưng phiền phức quá—"

Tạ Tài Khanh kiên quyết nói: "Vi thần không ngại phiền phức."

Giọng điệu Tiêu Quân không cho phép nghi ngờ: "Một Trạng nguyên lang dành nhiều thời gian làm cái này, bị Trẫm dùng làm đầu bếp, thật là quá thiệt thòi, nếu người ngoài mà biết sẽ nói Trẫm là trâu nhai hoa mẫu đơn, phá hoại của trời, Trẫm không phải chê ngươi, Trẫm bảo ngươi làm việc khác, tận dụng hết khả năng của ngươi là được."

Tạ Tài Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi gượng gạo lo lắng: "Vi thần mọi việc nghe theo Bệ hạ."

Tiêu Quân thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Già thở phào còn nhẹ nhõm hơn.

Tiêu Quân nói: "Vậy Trẫm về tẩm cung xử lý tấu chương trước, Trạng nguyên lang lát nữa cũng qua đó."

Tạ Tài Khanh nghe là tẩm cung thì nghĩ đến câu tận dụng hết khả năng, ngẩn người một chút rồi thản nhiên nói: "Vâng."

Thật ra y đang mong Tiêu Quân nhanh lên một chút, y chỉ tò mò Tiêu Quân tính làm thế nào để tự mình vô cùng tự nhiên dâng đến tận cửa, giống như cách y đã từng dày công sắp đặt.

Ngày trước Tiêu Quân muôn vàn gây khó dễ, suýt nữa giết y, lần này đổi lại là Tiêu Quân, y phải để hắn biểu hiện cho tốt một phen.

Y cũng cần phải xem tâm cơ mưu lược của Hoàng đế Đại Ninh ở chuyện tình ái, để biết rốt cuộc trước đây mình thua ở chỗ nào.

Tạ Già thấy hoàng đế đã chuồn mất tăm, còn mình thì vẫn ngồi ở chỗ cũ ợ lên từng cơn, cảm giác dầu mỡ sắp trào ra khỏi mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Tài Khanh quan tâm xã giao với hắn vài câu, sau đó y ra ngoài đến chỗ không người mới không nhịn được, phì một tiếng cười ngặt nghẽo.

Thấy chưa, Tiêu Quân làm sao có thể ăn hết một mình được.

Trong tẩm cung, Tiêu Quân đang lười biếng chọc chim, tiểu thái giám bên án đọc tấu chương, lật một quyển, đột nhiên đặt xuống, mặt đỏ bừng.

"Đọc đi, sao không đọc?" Tiêu Quân mất kiên nhẫn nói.

"Bệ hạ, quyển này ngài tự xem nhé," tiểu thái giám lắp bắp nói, "Nô tài đọc quyển tiếp theo, có được không?"

Tiêu Quân ngẩn ra, nghĩ đến điều gì đó, nụ cười càng đậm: "Tấu chương của Tiền Tư Thánh?"

"Vâng," tiểu thái giám đỏ mặt trả lời, "… Hắn còn kẹp sách tranh trong tấu chương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!