Xe ngựa đến cổng tẩm cung, lại dừng thêm hơn nửa nén hương Hoàng đế mới mặt mày âm trầm bước xuống, phất tay áo đi vào nội điện.
Ngũ quan Hoàng đế sắc nét, khi không vui thì đôi mắt đen đáng sợ, hung khí uất kết giữa hai hàng lông mày, khiến người nhìn thấy mà khiếp vía.
Tiêu Quân ngã mình xuống ghế Quý Phi, kéo tung vạt áo, giải tỏa hơi nóng, gối đầu lên mu bàn tay, gác chân dài, nhìn lên xà ngang trên điện.
Xả giận xong, cảm xúc hơi bình tĩnh trở lại, lý trí dần dần quay về.
Tiêu Quân đột ngột vỗ trán.
Mẹ nó, mình đang làm gì vậy.
Liên quan quái gì đến Tạ Tài Khanh.
Mấy lần rồi mà vẫn chưa xong phải không?
Thị tẩm một chiếc khăn tay, còn hứng thú bừng bừng nữa, Tiêu Quân, ngươi có đáng thương không chứ?
Ông đây có cả thiên hạ mỹ nữ, ai nấy đều chờ ông đây sủng hạnh, vậy mà ông đây chỉ xứng đáng tự cung tự cấp thôi ư? Ông đây chỉ có thể tự cung tự cấp thôi à?
Vẻ mặt Tiêu Quân không thể tin được.
Có bệnh rồi sao?
Không được, không thể tiếp tục như vậy được.
Hơi nóng kỳ lạ trong máu vẫn đang cuộn trào, dường như chưa được thỏa mãn hết, hoàn toàn không thể không nghĩ linh tinh.
Hoàng đế cúi đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Xem như ngươi lợi hại, ngươi kén chọn không chịu thay đổi, nhất định phải treo cổ trên một cái cây, ông đây thay đổi cũng không được sao?
Hoàng đế đột ngột đứng dậy, ngồi xuống trước bàn án, kéo một tờ giấy tuyên thành, gấp đôi lại mở ra, cầm bút lông sói chấm vào mực khô trong nghiên rồi bắt đầu viết.
Tiêu đề viết: "Tiêu Quân có thể chơi đùa Tạ Tài Khanh hay không".
Nửa bên trái đầu đề viết "Không thể", nửa bên phải đầu đề viết "Có thể".
Tiêu Quân bắt đầu viết từ bên trái.
"Vì sao Tiêu Quân không thể chơi đùa Tạ Tài Khanh?"
"Một, Tạ Tài Khanh không có ý với Tiêu Quân, cho rằng Tiêu Quân là quân tử, Tiêu Quân tự thấy mình là Vua một nước, mặt mũi quá sĩ diện, không thích mặt nóng áp mông lạnh, muốn lưu lại một hình tượng vĩ đại rạng rỡ trong lòng Tạ Tài Khanh, tổng kết: Vấn đề mặt mũi."
"Hai, Tạ Tài Khanh rất tốt với Tiêu Quân, một lòng vì nước và tuổi còn quá nhỏ chưa kịp đội mũ, tổng kết: Vấn đề đạo đức."
"Ba, Tạ Tài Khanh thích phụ nữ, tổng kết: Tiêu Quân là đàn ông."
Tiêu Quân càng viết càng dùng sức, lực xuyên qua giấy, ngay cả mặt bàn cũng dính mực.
Thế mà lại có nhiều điều không thể đến vậy.
Tiêu Quân vẻ mặt hết sức khó tin.
Hắn suy nghĩ một chút, tạm thời chưa nghĩ ra lý do nào khác, cuối cùng nhìn sang bên phải.
"Vì sao Tiêu Quân có thể chơi đùa Tạ Tài Khanh?"
Tiêu Quân vò đầu bứt tóc một hồi, mới miễn cưỡng viết: "Một, Tiêu Quân muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!