Phúc An dẫn vào một cô nương rất thanh tú mảnh khảnh, mặt trái xoan, mắt to, da trắng, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn có vẻ ngoan ngoãn biết điều.
Hoàng đế đã mặc y phục vào, hắn không phải là ác quỷ háo sắc, không đến mức vừa thấy người là kéo lên giường, nếu vừa ý, hắn phải khiến cô gái sùng bái ngưỡng mộ hắn, coi hắn là trời, trời sao có thể như tên d*m t*c trong thanh lâu được, còn nếu không vừa ý, bản thân cũng không mất mát gì về thể xác.
Lúc này hắn đang ngồi ở bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn vừa nhìn chằm chằm vào cô nương, trong lòng thắc mắc, ngoại hình rõ ràng là tuyệt hảo, khí chất cũng tương đồng, nhưng lại hoàn toàn không có chút cảm giác kinh diễm nào như người kia.
Váy trắng áo choàng trắng, hình thức thì giống, nhưng thần thái lại hoàn toàn không giống trong mơ, Hoàng đế thầm thở dài, tự nhủ chẳng lẽ vì không phải là phụ nữ mang thai nên cảm giác hoàn toàn không đúng.
Nhưng trong cung hắn hình như không tìm thấy phụ nữ mang thai, mà có tìm thấy thì hắn cũng không thể ra tay, hắn không có hứng thú làm cha hờ cho người ta, con ruột còn không thèm nữa là.
Phúc An lặng lẽ gọi cung nhân lui xuống, trong tẩm điện nhất thời chỉ còn lại Tiêu Quân và cung nữ kia.
Nguyệt Liên cúi mắt, giờ đã là tháng Tư âm lịch rồi, dù là buổi tối, nhiệt độ cũng không thấp, nàng khoác chiếc áo choàng lông cáo trắng dày, lại chạy nhỏ theo Phúc An công công suốt đường, trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng túm ra một lớp mồ hôi, tóc mai hơi ướt.
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá không hề né tránh của nam nhân phía trên, hai tay Nguyệt Liên đang đan vào nhau trước người siết chặt hơn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, sự căng thẳng càng tăng thêm, tim đập thình thịch, mồ hôi tiết ra càng nhanh.
Phía trên là Vua một nước, là Hoàng đế tuấn tú nhất trong lịch sử Đại Ninh của nàng, không tiếc sủng ái mà hậu cung lại không có ai, nếu nàng được Bệ hạ sủng hạnh, sẽ là người đầu tiên trong hậu cung, là cô gái đầu tiên của Bệ hạ, ý nghĩa phi thường, nếu có thể duy trì chút sủng ái bằng thủ đoạn, may mắn mang thai rồng thì vạn sự có thể làm.
Triều thần tiền triều cấp bách muốn Bệ hạ cưới vợ sinh con đến mức nào thiên hạ đều biết, đến lúc đó Bệ hạ cho dù chỉ muốn chơi đùa không muốn cho nàng danh phận, triều thần biết chuyện đại hỷ này cũng nhất định sẽ làm ầm lên giúp nàng, không đến nỗi vô danh vô tính.
Nguyệt Liên càng lúc càng kích động và căng thẳng, giọng dịu dàng nói: "Bệ hạ…"
Tiêu Quân thu hồi ánh mắt, thiếu hứng thú nói: "Tên gì?"
Giọng nói phía trên lười nhác trầm thấp, mang theo chút khàn mơ hồ, nghe thôi đã khiến người ta mềm chân thần hồn mê mẩn, Nguyệt Liên mặt đỏ tai hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Nguyệt Liên, Nguyệt trong mặt trăng, Liên trong hoa sen."
Tiêu Quân nhạt nhẽo "ờ" một tiếng.
Nguyệt Liên dịu dàng nói: "Nô tỳ có thể lại gần không?"
Tiêu Quân đột ngột nhíu mày, trong mơ là hắn cưỡng ép Đại tẩu, nàng chủ động như thế này lại càng không giống nữa.
Chưa đợi Tiêu Quân lên tiếng, Nguyệt Liên đã mạnh dạn bước đến gần, Tiêu Quân ngừng gõ bàn, ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, thầm nghĩ một cô gái mà sao vòng eo không mang thai lại to hơn Tạ Tài Khanh đang mang thai bốn tháng.
Khóe môi Hoàng đế mang theo một chút trêu chọc xem xét nàng, im lặng không nói, cũng không động đậy, chỉ gác chân dài ngồi trên cao một cách lười nhác, khớp ngón trỏ chống vào môi dưới, đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy.
Nguyệt Liên hơi mất tự tin, theo những lời đồn đại nàng nghe được về Bệ hạ, nàng cứ tưởng Bệ hạ sẽ trực tiếp ôm nàng thì thầm thân mật, cưỡng chế bế nàng lên giường, cưng chiều đủ kiểu luôn kia chứ, nhưng không ngờ lại là thái độ mơ hồ, khó dò này.
"Bệ hạ—"
"Eo ngươi có được tính là thon thả trong số các cô gái không?"
Nguyệt Liên sững sờ, mặt đỏ bừng hoàn toàn, thì thầm: "… Tính, Nguyệt Liên đã rất gầy rồi."
Tiêu Quân thầm nghĩ, vậy mà một cô gái như nàng còn không bằng dáng vóc của một nam nhân.
Ôm Tạ Tài Khanh chắc chắn nặng hơn nàng nhiều, nhưng eo lại thon hơn nàng, mông cũng cong hơn hẳn.
"Bệ hạ…"
Hoàng đế im lặng hồi lâu, không khí trầm buồn, Nguyệt Liên nghĩ dù sao Bệ hạ cũng là Cửu Ngũ Chí Tôn, không thể nào vừa gặp đã hạ mình, vậy là cắn răng, đỏ mặt định nhào vào lòng hắn, Tiêu Quân nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng thẳng dậy, nhíu mày, thầm nghĩ một cô gái sao lại học nhiều quy tắc như vậy trong cung, còn chủ động hơn cả một nam nhân.
Giá mà Tạ Tài Khanh có được một hai phần giác ngộ của nàng.
"Làm gì vậy?" Tiêu Quân giả vờ nghi hoặc nói.
"Bệ hạ…" Nguyệt Liên nhìn bàn tay lớn đang nắm chặt cổ tay mình, liếc mắt đưa tình, muốn đón mời lại giả vờ cự tuyệt, "Bệ hạ… ưm, Ngài bóp đau Nguyệt Liên rồi, đau…"
Tiêu Quân lập tức hất tay ra, thầm nghĩ một cô gái mà tay còn không mềm bằng Tạ Tài Khanh, khung xương lại to hơn Tạ Tài Khanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!