Chương 37: (Vô Đề)

Các cung nữ mặt đỏ tai hồng, không dám cúi đầu nhìn xuống thân thể Bệ hạ.

"Cứ yên tâm mà nhìn." Tiêu Quân nói.

"… Vâng."

Các cung nữ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, dần dần nhìn xuống từ khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, đầy khí phách nam nhi của Bệ hạ.

Chiều cao của bệ hạ hoàn toàn có thể ôm trọn một cô nương vào lòng, uy dũng cao lớn nhưng không hề thô kệch, hoàn toàn khác biệt so với các võ tướng cơ bắp cuồn cuộn thường đến gặp Bệ hạ. Thêm một phần thì thành quá vạm vỡ, bớt một phần thì thành quá thư sinh, là một thân hình hoàn hảo vừa vặn, có lực hơn so với Chỉ huy sứ, vai rộng eo thẳng, mang lại cảm giác an toàn vô cùng.

Mặt các cung nữ đỏ gay, tim đập thình thịch.

Các nàng đều đã đến tuổi có thể lấy chồng, nhưng vì thường xuyên hầu hạ bên cạnh Bệ hạ, nên từng trải biển cả khó lòng thấy nước (từng thấy cái tốt hơn rồi nên không còn để ý đến cái kém hơn), khó lòng vừa mắt những người đàn ông khác.

Bệ hạ tuy tính tình thất thường một chút, nhưng dung mạo, địa vị, năng lực đều không thể chê vào đâu được, đối với người bên cạnh lại không hề tiếc sự sủng ái, khi thích có thể trong chớp mắt cưng chiều người ta lên tận trời, số cung nữ thầm yêu trộm nhớ tuyệt đối không ít.

Chỉ là Bệ hạ vốn ghét phụ nữ phiền phức, hoặc là quá khéo léo hoặc là nhu nhược buồn tẻ, nên thà cưỡi ngựa bắn cung với một đám đàn ông hôi hám còn hơn vui đùa với những cô nương thơm ngát hương hoa.

Sao hôm nay lại đột nhiên lời lẽ trêu ghẹo thế này?

Chẳng lẽ…

"Thế nào?" Tiêu Quân hàm tiếu nói.

Các cung nữ không ai lên tiếng, nhưng má ai nấy đều ửng hồng, hơi thở gấp gáp.

Nụ cười của Tiêu Quân càng thêm đậm đà, lại cảm thấy lời của mấy cô nàng thì không có giá trị tham khảo, liền liếc nhìn các tiểu thái giám: "Thế nào?"

"Choang" một tiếng, một tiểu thái giám đang bưng chậu đồng liền đánh rơi chậu.

Tiểu thái giám quỳ sụp xuống đất: "Bệ hạ thứ tội! Nô tài không bưng vững, nô tài đáng chết!"

Động tĩnh này cuối cùng cũng đánh thức được các tiểu thái giám khác đang đứng sững sờ ngay đó, chỉ trong vài giây, mặt họ còn đỏ hơn cả các cung nữ đối diện, ấp a ấp úng từng người một.

Tiêu Quân hài lòng, hắn tuyệt đẹp như vậy, thân hình tuyệt vời như vậy, mà Tạ Tài Khanh vẫn có thể không động lòng, quả là kẻ không biết điều, không biết nhìn hàng, sau này để y đi tìm một con đàn bà thối không đẹp bằng trẫm, không có thân hình đẹp bằng trẫm, cho y khóc lóc đi.

Trinh Quý nhân đã bị đưa vào lãnh cung rồi.

Hắn chỉ vào vài tiểu thái giám đỏ mặt xuất sắc: "Ngươi, ngươi, ngươi, và ngươi nữa, các ngươi hầu hạ trẫm thay y phục."

Các cung nữ đầy mong đợi nhìn nhau.

Buổi trưa, Tạ Tài Khanh vừa định theo thường lệ đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Bệ hạ, đi được nửa đường thì bị Doãn Hiền đi ngược chiều gọi lại.

"Trạng nguyên lang dừng bước!"

Tạ Tài Khanh dừng lại, đứng chờ nó.

Doãn Hiền chạy một mạch tới, thở hổn hển, Tạ Tài Khanh theo bản năng muốn lấy khăn tay đưa cho hắn lau mồ hôi, tay đã thò vào ống tay áo rồi, đã nắm được một góc khăn tay rồi, chợt khựng lại, thản nhiên hạ tay xuống, quan tâm hỏi: "Công công, có việc gì không?"

Doãn Hiền nói: "Trạng nguyên lang đi cùng nô gia nhé, trên đường nô gia sẽ kể cho ngài nghe."

Tạ Tài Khanh liếc nhìn hướng Dưỡng Tâm Điện, ôn hòa nói: "Được."

Mấy ngày nay Tạ Tài Khanh đã làm quen tốt với Doãn Hiền, Doãn Hiền rất quý y, mà Doãn Hiền vốn là người nhiệt tình nhanh nhẹn, cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Bệ hạ ngủ trưa rồi, nô gia tranh thủ hẹn mấy vị đại thần bàn bạc chút chuyện, thời gian không chờ người, nhiều nhất một canh giờ phải về, Trạng nguyên lang luôn là người có chủ kiến, nô gia mới gọi ngài, trông cậy ngài đến lúc đó hiến kế."

"Không dám, Tài Khanh vinh hạnh, không biết là chuyện gì?"

Doãn Hiền dường như bị khơi gợi nỗi buồn, mặt mày ủ rũ, đôi mắt vốn lanh lợi cũng mất đi thần sắc, chứa đựng sự lo lắng đậm đặc: "Chuyện này giải quyết không tốt, nô tài sợ rằng sẽ hoàn toàn thất sủng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!