Chương 33: (Vô Đề)

Buổi tối, tại phủ Trạng nguyên.

Tạ Tài Khanh ngồi trước bàn, hai bên tay trái và tay phải đều có một tờ giấy.

Tờ giấy bên trái là do Như Thỉ viết cho y sau khi do thám trở về, còn tờ bên phải là do người hầu phủ Tạ Già gửi đến vào gần tối.

Cả hai đều viết về sở thích của Tiêu Quân.

Về thói quen ăn uống, tờ giấy của Như Thỉ bên trái viết "ăn bất cứ thứ gì, hoàn toàn không kén chọn".

Tạ Tài Khanh nhìn sang bên phải, gân hươu xào, vi cá kho vàng, Phật nhảy tường, lưỡi chim sẻ đồng xào… Khóe môi y hạ xuống từng chút một.

Toàn bộ đều là những món ăn đòi hỏi tay nghề cực cao của đầu bếp, nguyên liệu sử dụng cũng là cao lương mỹ vị như gân hươu, vi cá, hải sâm, môi cá, bào ngư, lưỡi chim sẻ đồng…

Đặc biệt là chim sẻ đồng, cả Đại Ninh liệu có đủ ngàn con hay không còn chưa chắc, mà lại còn ăn lưỡi chim sẻ đồng.

Một con chim sẻ đồng có mấy cái lưỡi kia chứ.

Tạ Tài Khanh căng mặt, tiếp tục đọc xuống.

Bên trái viết Tiêu Quân thích cưỡi ngựa săn bắn, bắn cung, chọc ghẹo chim, làm đồ thủ công, v.v. Như Thỉ tóm tắt là "khả năng vận động tay chân cực mạnh và thích chơi bời lêu lổng", đồng thời đính kèm danh sách hàng chục sở thích mà Tiêu Quân tích cực thử rồi quay đầu chán ghét bỏ đi, bao gồm nhưng không giới hạn ở tắm suối nước nóng, viết sách, câu cá, nuôi bất kỳ thú cưng nào đi vệ sinh hôi thối cần hắn thường xuyên dọn dẹp.

Tóm lại là ghét tất cả các hoạt động chậm chạp, mất thời gian và phiền phức, thích tất cả những việc có thể vận động qua lại, xả hết thể lực và tinh lực quá mức.

Hắn biết chơi cờ, uống rượu.

Tạ Tài Khanh nhìn thấy hai chữ "uống rượu", nhíu mày hỏi Như Thỉ đang đứng dưới: "Hắn thường xuyên uống rượu sao?"

Trước đây thời gian gấp rút, y chỉ kịp nghiên cứu tính cách của Tiêu Quân, có chút sơ suất về thói quen sinh hoạt.

Như Thỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Trong các bữa tiệc thì có, bình thường hắn không nhâm nhi một mình."

Lông mày Tạ Tài Khanh vẫn nhíu chặt, y đã hỏi ý kiến Lão Trang chủ rồi, uống rượu ảnh hưởng đến việc thụ thai, còn dễ khiến đứa trẻ không khỏe mạnh, mấy tháng này y phải tìm cách để Tiêu Quân bỏ rượu.

Tạ Tài Khanh tạm thời gác chuyện này sang một bên, ánh mắt chạm đến tờ giấy do Tạ Già gửi đến, khóe môi hoàn toàn kéo xuống.

Bên phải viết, Tiêu Quân thích nghe hát, xem nhảy múa.

So sánh từng mục, ngón tay Tạ Tài Khanh cong lại lúc nào không hay, đột nhiên siết mạnh, làm tờ giấy nhăn nheo cả lại.

Y hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, từ từ thả lỏng tay, mỉm cười nhẹ nhàng.

Rất tốt.

Tối hôm sau, Tiêu Quân chống khuỷu tay lên bàn nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay gõ nhịp lên bàn, vừa nghe thái giám đọc tấu sớ, vừa ra phê duyệt.

Doãn Hiền bước vào, ghé sát tai Tiêu Quân nói nhỏ: "Bệ hạ, Tạ Tài Khanh đang cầu kiến bên ngoài."

Động tác gõ bàn của Tiêu Quân dừng lại, mở một mắt ra: "Muộn như vậy rồi y không về phủ, đến gặp trẫm làm gì?"

Hiện tại đã hai canh giờ sau bữa tối, bên ngoài trời đã tối đen, chỉ lát nữa thôi hắn đã chuẩn bị đi nghỉ rồi.

Doãn Hiền nói: "Y sợ ngài lao lực buổi tối sẽ đói nên đã đến Ngự Thiện Phòng, tự tay nấu cho ngài một chút canh bổ, muốn góp chút lòng thành."

Lông mày Tiêu Quân nhướng lên, ngồi thẳng dậy nói: "Đây chẳng phải là việc mà phi tần hậu cung hay làm sao? Giờ này đến bồi bổ cho trẫm…"

Hắn dừng lại một chút, cười nói: "Có thể bồi bổ cả đêm đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!