Người đang ở phía sau tấm màn.
Tiêu Quân trong lòng cảm thấy khó tin, y lại trốn tránh hắn đến mức này.
Hắn là hồng thủy mãnh thú sao? Sẽ ăn thịt y hay sao?
Hôm qua còn mắt mong mày ngóng tặng túi thơm cho hắn, giờ thì lại chui rúc vào đây, hóa ra sự e thẹn là thật, còn tạ ơn là giả, là làm tròn bổn phận của bề tôi.
Nếu không phải sợ hắn nghĩ y không có quy củ, vong ân phụ nghĩa, e rằng y sau này sẽ không bao giờ xuất hiện dưới mắt hắn, thấy hắn là phải trốn thật xa.
Ước chừng vừa nhìn thấy hắn là y liền nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
Không phải, y có thể trốn cả đời hay sao?
Trong lòng Tiêu Quân cảm thấy buồn cười, nửa ngồi nửa quỳ xuống, cố ý cách một lớp màn đen, lật tìm trên giá sách phía trên tấm màn.
Tạ Tài Khanh ôm đầu gối, nhịn bụi bặm, ngoan ngoãn ngồi ở tầng dưới cùng của giá sách, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh gần ngay trước mắt, trái tim khẽ nhói lên.
Y hơi không chắc Tiêu Quân sẽ vén màn bắt y, hay là mèo vờn chuột trêu đùa y, dọa y một chút.
Tạ Tài Khanh sợ đánh giá sai tình huống không kịp đưa ra phản ứng tốt nhất, suy nghĩ một chút, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên.
Bên ngoài, Tiêu Quân dọa người đủ rồi, tưởng tượng ra dáng vẻ người đó bây giờ chắc chắn đang run rẩy, im lặng mỉm cười, đang định lười biếng đứng dậy, thì tấm màn đen trước mặt đột nhiên vén lên một góc nhỏ.
Một đôi mắt đen tĩnh lặng như hắc diệu thạch lộ ra.
Tiêu Quân hoàn toàn không ngờ y sẽ vén màn, giật mình, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại.
Hắn phản ứng cực nhanh, giả vờ vẻ mặt kinh ngạc, đối diện với y, dường như giây tiếp theo sẽ hét lên.
Tạ Tài Khanh cuộn tròn ngồi nghiêng bên trong, sống mũi cao thẳng đẹp đẽ, sắc mặt hơi đỏ, ngón tay nắm chặt vạt áo ở đầu gối, trong mắt là sự xấu hổ sâu sắc, cùng với sự bất an vì xúc phạm thánh giá và cảm giác nhẹ nhõm vì đã tự thú.
Tiêu Quân kinh ngạc nhìn y: "Ngươi—"
Tạ Tài Khanh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo vạt áo của Tiêu Quân, cụp mắt xuống, cắn môi, không dám đối diện với hắn.
Tiêu Quân sững sờ một chút, ho khan một tiếng, nụ cười suýt nữa không giấu được.
"Bệ hạ?" Lưu Uẩn thấy Hoàng đế ở bên trong hồi lâu không có động tĩnh, nghi hoặc đi đến.
Tiêu Quân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm y.
Tạ Tài Khanh lại nhẹ nhàng kéo một cái nữa.
Lưu Uẩn đã đi đến góc rẽ.
Tiêu Quân lúc này mới giả vờ rộng lượng mỉm cười với Tạ Tài Khanh, rồi nhanh như chớp kéo tấm màn xuống, tiện tay cầm lấy hai cuốn sách bên cạnh bước ra ngoài.
Tạ Tài Khanh nhếch khóe môi.
Thì ra hắn thích kiểu này.
Lưu Uẩn bước đến gần, Bệ hạ đã dừng lại ở hàng này rất lâu, hàng này cơ bản đều là sách vở của ông, Lưu Uẩn trong lòng đắc ý, giả vờ quan tâm nói: "Bệ hạ lấy cuốn sách nào? Để lão thần xem, lão thần cũng tiện kiểm tra cho Người, xem những quyển nào quan trọng hơn, nên đọc kỹ—"
Tiêu Quân trực tiếp ném sách cho ông.
Lưu Uẩn giật mình, luống cuống đón lấy, liếc nhìn tên sách, bộ râu dê vểnh lên đột nhiên rũ xuống, sắc mặt đen như đít nồi.
Bệ hạ nói đến chọn sách của ông để đọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!