Kỳ Vương vừa nhìn thấy Trường Linh Vệ thì tâm tư hoàn toàn nguội lạnh, chuẩn bị về phủ, dù sao chuyện này chỉ có thể làm lén lút, không gây ồn ào thì cậu gã mới có thể nhắm một mắt làm ngơ, điểm này gã vẫn hiểu rõ.
Chỉ là không biết Tạ Tài Khanh đã trúng xuân dược thì ai sẽ được lợi.
Càng nghĩ càng tức giận, vừa ra khỏi Ngự Hoa Viên, gã đã bị một Trường Linh Vệ chặn lại.
Kỳ Vương tái mặt, phản ứng đầu tiên là Tạ Tài Khanh đã đi cáo trạng, hoàng đế vì thể diện mà phái người đến bắt gã. Nhưng Trường Linh Vệ lại cung kính nói: "Chỉ huy sứ mời ngài đến gặp mặt, ngay tại sương phòng phía sau."
Kỳ Vương ngẩn người: "Chỉ huy sứ?"
Trường Linh Vệ ghé sát, nói nhỏ: "Trạng nguyên lang trúng độc không có cách giải, Chỉ huy sứ nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đành phải đến tìm Vương gia."
Kỳ Vương đờ người ra hồi lâu, sau đó mừng rỡ khôn xiết.
Chuyện này Tạ Già đã biết, thì cậu gã chắc chắn cũng biết. Cậu đã biết, nhưng vẫn giữ thái độ này, rõ ràng là đã ngầm cho phép.
Chắc chắn là có giận gã, nhưng sự đã rồi, cũng không muốn vì không kịp giải độc cho Tạ Tài Khanh mà gây ra án mạng, nên dứt khoát tác thành cho gã.
Kỳ Vương vội vàng đi theo.
Kỳ Vương vừa chạy vừa lao tới, đẩy cửa bước vào.
Tạ Tài Khanh lập tức mím chặt môi, siết chặt tay.
Hai Trường Linh Vệ có nhiệm vụ tạm thời giữ Tạ Tài Khanh buông tay đứng dậy, hành lễ với Kỳ Vương rồi đi ra ngoài, còn chu đáo đóng kỹ cửa lại cho hai người.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Người đang ngồi trên giường da thịt hơi ửng đỏ, mái tóc đen mềm mại buông xõa trên vai, đôi môi cũng hơi đỏ, trên người đầy những vết hằn do bị x** n*n như vừa bị ai đó ăn vụng trước đó.
Kỳ Vương liếc mắt một cái, sự tức giận và hỏa khí đồng loạt dâng lên.
Gã biết rõ dược tính, loại thuốc này khi phát tác, Tạ Tài Khanh sẽ tìm bất cứ ai để bám víu. Chắc chắn trước đó y đã không chịu nổi mà vụng trộm thân mật với ai đó sau lưng gã, nên bây giờ mới có thể kiềm chế được, không lập tức nhào về phía gã.
Kỳ Vương gầm lên giận dữ: "Mới vừa phát dâm với ai rồi?"
Tạ Tài Khanh không nói gì, bàn tay trong tay áo đang nắm chặt ba cây châm độc, mười tám năm qua, lần đầu tiên y phải giằng xé, tiến thoái lưỡng nan đến thế.
Ở đây không còn người nào khác, chỉ cần y dùng độc châm làm Kỳ Vương ngất đi, y có thể thoát thân, nhưng kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại ngay lập tức.
Chỉ cần Kỳ Vương có một chút dấu hiệu trúng độc, dù sau này y có giải thích là đột nhiên tỉnh táo để tự vệ, với sự nhạy bén của Tiêu Quân, hắn nhất định sẽ nghi ngờ y.
Trên đời này căn bản không có bức tường nào không lọt gió, một khi nghi ngờ nảy sinh, với năng lực của hắn, việc điều tra ra chỉ là sớm muộn.
Đây là trong trường hợp hắn chịu đi điều tra, còn nếu là Tiêu Quân, hắn căn bản sẽ không điều tra, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cắt cỏ phải tận gốc, không để lại hậu hoạn.
Bởi vì một khi chần chừ có thể xảy ra đủ loại bất trắc, mà một hoàng đế không thể gánh chịu bất kỳ bất trắc nào, cũng không cần thiết phải gánh chịu.
Chỉ cần y không chủ động đáp lại khi Kỳ Vương đến ôm hôn y, y sẽ chỉ còn lại một con đường để đi.
Tận dụng lúc không có ai xung quanh, tranh thủ thời gian, lập tức liên lạc với Di La và tất cả người của mình trong hoàng cung, sau đó nhanh chóng trốn khỏi hoàng cung, rút lui khỏi Bắc Ninh ngay trong đêm dưới sự giúp đỡ của họ.
Nhưng làm như vậy, y sẽ làm lộ Di La và tất cả những tai mắt bí mật của y trong cung Bắc Ninh.
Cây châm độc trong tay y hơi rụt lại.
Kỳ Vương thấy y không nói lời nào, dù biết rõ y lúc này đã sớm ý thức mơ hồ, nhưng vẫn càng thêm tức giận, sải bước nhanh chóng đi về phía giường.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Tạ Tài Khanh nhắm mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!