"Trạng nguyên lang!"
Trong màn đêm, Trường Linh Vệ là người đầu tiên phát hiện ra Tạ Tài Khanh, nhất thời kinh hãi.
Tạ Tài Khanh quần áo xộc xệch, hai tay bị trói chặt ra sau lưng, bước đi loạng choạng, trông như sắp ngã bất cứ lúc nào.
Y mặc áo bào màu mực trắng vốn đã rất nổi bật, cộng thêm làn da trắng hơn người thường, phát ra ánh sáng trắng ngời mờ ảo trong đêm không trăng, khiến người ta có thể nhìn thấy ngay.
Tiêu Quân thầm nghĩ quả nhiên là một viên dạ minh châu, sải bước nhanh tiến lên. Lúc này hắn mới nhìn rõ sự thảm hại của y, nhíu mày ra hiệu: "Cởi trói cho y."
Trường Linh Vệ nhận lệnh, lập tức chạy tới, giúp Tạ Tài Khanh cởi dây trói.
Trạng nguyên lang mặc cho người ta thao túng, không hề giãy giụa, dừng lại tại chỗ, nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng không nói một tiếng.
Tiêu Quân cười: "Nhìn trẫm làm gì?"
Thần sắc người trước mắt không còn vẻ thanh lãnh như trước mà có chút ngoan ngoãn, mặt còn hơi ửng hồng, nhìn qua có vẻ rất yên tĩnh. Nhưng trong đôi mắt đen như sơn mài lại nhảy múa lửa nóng, khiến y trông có vẻ bồn chồn, bất an. Cả cơ thể đều run rẩy nhẹ, giống như một con tiểu hồ ly trắng bị thương.
Đôi tay bị trói phía sau y vô thức co lại rồi lại duỗi ra như muốn nắm bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng không nắm được gì cả, chỉ còn lại sự trống rỗng ngày càng lớn, lan rộng trong mắt y.
Mắt bị hơi nước hun đến mức phủ một tầng sương mỏng, nhìn qua có vẻ nóng hổi.
Tiêu Quân nhận ra điều gì đó, mày nhíu chặt hơn, ánh mắt lạnh băng: "Gã hạ thuốc ngươi?"
Hắn vẫn biết Kỳ Vương cả ngày ở phủ làm trò với một đám đạo sĩ.
Loại thuốc của gã, dân gian và Thái Y Viện căn bản không thể nào bào chế ra thuốc giải. Chỗ hắn thì có.
Trạng nguyên lang không nói gì, không biết là không thể nói hay đã ý thức mơ hồ, chỉ là lực c*n m** d*** của y ngày càng mạnh, trông như đang cố nhịn đến cực độ, sắp sụp đổ. Tiêu Quân thậm chí có thể nhìn rõ vài tia máu trên môi y.
Đồng thờ, y run rẩy kịch liệt hơn, xung quanh mắt cũng hơi đỏ lên.
Tiêu Quân đập trán một cái, chỉ vào y: "Ngươi đừng có khóc với lão tử! Nam tử hán đại trượng phu, trẫm nói cho ngươi biết, ngươi mà dám khóc trẫm sẽ đánh mông đấy. Ngươi chờ một chút, Doãn Hiền đi lấy—"
Phía sau, Trường Linh Vệ khó khăn lắm mới cởi được những vòng dây trói trên tay Trạng nguyên lang. Vừa định đỡ Trạng nguyên lang thì Trạng nguyên lang đã nhào vào lòng Hoàng đế.
Tiêu Quân đang bấn loạn, trong lòng thầm nghĩ cái tên không có chim Doãn Hiền kia sao còn chưa đến, đột nhiên cảm nhận được xúc cảm trong lòng, vẻ mặt khó tin, cúi đầu nhìn y.
Quần áo của Tạ Tài Khanh đã bị y tự mình kéo tuột ra, áo khoác ngoài mở toang, lộ ra lớp áo trong sạch sẽ bên trong.
Y vốn luôn ăn mặc chỉnh tề nghiêm cẩn, dáng vẻ quang minh chính trực không thể chạm vào, giờ lại chỉ cách hắn một lớp áo trong mỏng manh, dán chặt vào hắn.
"Nóng," Người trước mặt cởi áo khoác ngoài xong vẫn chưa dừng lại, bắt đầu kéo áo lót của mình.
Tiêu Quân chỉ có vài giây không kịp quản y, những chướng ngại vật nặng nề đã bị y tự mình loại bỏ hết.
Tiêu Quân đột ngột nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn, mềm mại, bóng loáng hơn cả mặt Tạ Tài Khanh, hơi thở ngừng lại.
Ánh mắt hắn lướt nhanh xuống theo sợi dây đỏ mảnh mai tội lỗi đó rồi rơi vào miếng bạch ngọc treo ở chính giữa, trông như đang tuyên bố chủ quyền. Đồng tử hắn tối sầm lại, yết hầu lăn lộn lên xuống.
"Nóng," Tạ Tài Khanh nắm lấy bàn tay hắn đang buông thõng bên hông, không hề ôm y. Y ngước mắt lên, lo lắng nói, "Rất nóng, sờ ta đi…"
"Mặc vào!" Tiêu Quân phản ứng lại, nghiêm giọng quát, dời tầm mắt, giật lấy áo lót từ tay y, cố sức kéo lên cho y, nhưng không hiểu sao lại hoàn toàn vô ích.
Lớp áo lót vốn phẳng phiu, sạch sẽ của Tạ Tài Khanh giờ đã nhăn nhúm vì những vết tay y kéo.
Trường Linh Vệ nhìn chằm chằm Trạng nguyên lang, mắt đờ đẫn, tim đập thình thịch. Họ vội vàng cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thêm một lần nào nữa, sợ sẽ mạo phạm Hoàng đế và Trạng nguyên lang.
Ý thức Tạ Tài Khanh mơ hồ, những ngón tay thon dài, mềm mại cũng không nghe lời mà bắt đầu kéo áo của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!