Chương 20: (Vô Đề)

Giang Hoài Sở rời khỏi Quỳnh Lâm Uyển, nhưng không về phủ ngay mà tản bộ trong Ngự Hoa viên.

Một số thái giám và cung nữ trong cung là tai mắt của Di La, nếu không y đã không thể biết được hành tung của Tiêu Quân trong những lần trước.

Vừa rồi, nhân lúc cung nhân đến châm trà cho y, nàng ta đã lén dùng ánh mắt ra hiệu cho y —Tiêu Quân không đến tiệc Quỳnh Lâm, nhưng đang ở Ngự Hoa viên.

Y cũng biết rõ hắn ở khu vực nào, nhưng phải mất một lúc mới đi tới được.

Giang Hoài Sở giả vờ như đang đi bộ không mục đích trên con đường rải sỏi.

Một cung nhân đi tới đối diện y, nhìn y, rồi hờ hững liếc ra phía sau y.

Giang Hoài Sở khẽ gật đầu không ai thấy.

Cung nữ cung kính hành lễ với y rồi lướt qua.

Đôi mắt đen láy của Giang Hoài Sở hơi lạnh lùng.

Quả nhiên người của Kỳ Vương đang theo dõi y.

Giang Hoài Sở cười, tiếp theo phải xem Kỳ Vương có đủ sức hay không.

Y tăng tốc bước chân.

Cung nhân trong Ngự Hoa viên hẳn đã được điều đến Quỳnh Lâm Uyển hầu hạ, Giang Hoài Sở đi được một lúc lâu mà chỉ gặp lác đác vài cung nhân.

Quỳnh Lâm Uyển không xa sáng rực ánh đèn, nhưng Ngự Hoa viên lại tối om. Trên trời không có trăng, cúi đầu nhìn thậm chí còn không thấy rõ đường đi. Hồ nước hai bên đen kịt, ánh nước lấp lánh tạo cho người ta ảo giác như sóng lớn cuồn cuộn.

Đêm tối có chút se lạnh, Giang Hoài Sở đi đến trước một rừng trúc, phía sau đột ngột lao ra hai bóng đen.

Bóng đen bao trùm xuống ngay lập tức.

Ánh mắt Tạ Tài Khanh khẽ động, giả vờ toan chạy, nhưng đã bị người từ phía sau kìm chặt.

Một người bịt miệng y trước khi y kịp kêu lên.

Trạng nguyên lang mở to mắt.

Bọn họ dường như rất có kinh nghiệm, không hề gây ra một tiếng động nào. Chỉ trong vài nhịp thở đã vặn hai tay y ra sau lưng, dùng dây thừng thô ráp trói chặt hết vòng này đến vòng khác.

Tạ Tài Khanh giả vờ giãy giụa phối hợp.

Tiêu Quân đang ở phía trước không xa.

Một người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

Trạng nguyên lang vừa nhìn rõ mặt gã ta, liền kịch liệt giãy giụa.

Kỳ Vương cười một tiếng, thong dong, bình tĩnh đi đến trước mặt y: "Sao? Vừa rồi ở yến tiệc không phải còn rất ung dung sao? Gặp ai cũng v* v*n, chỉ riêng bản vương là không thèm nhìn một cái. Bản vương còn tưởng mới ba ngày, Trạng nguyên lang đã quên sạch bản vương rồi chứ. Cho nên mới đến đây tâm sự chuyện cũ với Trạng nguyên lang, để Trạng nguyên lang nhớ lại phải không?"

Gã vươn tay sờ mặt Tạ Tài Khanh, Tạ Tài Khanh đột ngột quay đầu đi.

Bàn tay Kỳ Vương lửng lơ giữa không trung không biết đặt vào đâu, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, nhưng vẫn cười nói: "Ở chỗ bản vương thì không cần phải giả vờ giữ tiết, không bị làm nhục nữa chứ?"

Gã nói nhỏ: "Trừ phi ngươi muốn bản vương vạch trần chuyện của ngươi, bằng không ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nghe lời."

"Trừng mắt nhìn ta làm gì, lúc dám làm sao không lo lắng đến ngày hôm nay?" Kỳ Vương cười nói, "Ta biết ngươi muốn nói gì, đúng vậy, bản vương quả thật rất sợ tình nhân của ngươi tìm bản vương gây rắc rối. Cho nên bản vương cũng không muốn làm lớn chuyện mà, đúng không, Trạng nguyên lang?"

Gã cợt nhả, đưa tay tháo thắt lưng của y, cố ý rút từng chút một, thời gian kéo dài hơn gấp mười lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!