Tại phủ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa thân thiện tiễn tiểu thái giám từ cung tới báo lời rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, giận dữ trừng đứa con trai bất tài của mình.
Kỳ Vương sau khi nghe xong lời của tiểu thái giám thì cả người trở nên thư thái: "Mẫu thân, con đã nói rồi mà, sao cậu có thể vì chút chuyện này mà trị tội con chứ. Cho dù ngài không thương con là cháu ngoại này, ngài cũng phải nhớ đến ân tình của người chứ."
Trưởng công chúa giật mình hoảng hốt: "Lời này con tuyệt đối không được nói bừa!"
Bà lập tức cho người hầu lui xuống.
"Con nói sai sao?" Kỳ Vương không để tâm, nhớ lại mình mất mặt trước mặt các thế gia hôm nay, cảm giác khó chịu dâng lên mặt, cười lạnh một tiếng: "Một Phế Thái tử, nếu không phải năm xưa người thấy hắn đáng thương mà ban ơn cho hắn, liệu hắn có được ngày hôm nay không? Hắn có biết ơn báo đáp không? Nếu hắn để con vào triều, thì bây giờ liệu có phải ai cũng dẫm lên đầu con mà cười nhạo con không?
Chỉ huy sứ hiện tại chắc chắn đang cười nhạo con!"
Trưởng công chúa lo lắng nói: "Lời này con chỉ nên nói ở trong nhà thôi, ra ngoài ngàn vạn lần không được—"
"Phiền chết đi được, phiền chết đi được! Con có ngu đâu, con biết mà!"
"Cậu con đối xử với con cũng không tệ, còn phong con làm Vương—"
"Mẫu thân, lời này người tự thuyết phục được mình không? Vương gia rách nát gì chứ, có thực quyền không! Con trai người bây giờ thân phận hỗn tạp như vậy, gặp mấy lão già phải gật đầu khom lưng thì thôi đi, bây giờ đến cả một tên đến từ Tuấn Châu cũng có thể dắt mũi con chơi đùa! Người không thương con sao?!"
Ánh mắt Trưởng công chúa dao động, nhất thời không nói nên lời.
Việc Hoàng đế không cho Vinh Dục vào triều quả thực là một cái gai trong lòng bà. Bà đã hạ mình cầu xin nhiều lần như vậy, nhưng Hoàng đế vẫn không đồng ý, có lẽ là cố ý gây khó dễ cho bà, làm bà mất mặt.
Kỳ Vương dịu lại một chút, nhớ lại chuyện hôm nay, cơn giận cũng tan bớt, hừ lạnh một tiếng: "Cũng may là phủ Trưởng công chúa trong lòng hắn còn hơn cả một tên Trạng nguyên, nếu không chúng ta cũng chẳng cần ở lại kinh thành nữa, nên sớm rời đi cho khỏi bị người ta chê cười."
Chuyện này ai cũng có thể nhìn ra là thế nào, huống chi là cậu, nhưng đừng nói là trừng phạt, ngài ngay cả một lời nặng lời cũng không nói, rõ ràng là không coi Trạng nguyên lang ra gì, vẫn nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ gã như trước.
Thái độ đã rõ ràng, vẫn là đang cưng chiều gã.
Trưởng công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy Hoàng đế có bạc đãi, nhưng lần này trong chuyện này thì cũng chưa đến mức vô ơn bạc nghĩa.
Trong đầu Kỳ Vương chợt lóe lên hình ảnh người kia với dung mạo thanh nhã, mắt mày như vẽ. Càng nghĩ càng ngứa ngáy khó chịu, rục rịch muốn hành động, trong mắt là ý chí phải có được nồng đậm.
Cậu gã đã không định quản chuyện này rồi, y còn có thể chạy đi đâu?
Hoàng đế còn đứng về phía bọn họ, kẻ nào không có mắt dám tranh giành với gã, tranh giành nổi gã sao?
Ba ngày sau, Hoàng đế ban yến chiêu đãi các Tiến sĩ đăng khoa, tổ chức tại Quỳnh Lâm Uyển trong Ngự Hoa viên.
Hoàng đế có việc nên không đến vì vậy không khí trong tiệc tự do, vui vẻ, hòa hợp.
Các triều thần đến chúc mừng Tạ Tài Khanh nối tiếp nhau không dứt, ngược lại, trước mặt Bảng nhãn và Thám hoa xuất thân thế gia lại vắng vẻ, lạnh nhạt.
Không ít lão thần âm thầm quan sát.
Trạng nguyên lang mang theo nụ cười nhã nhặn vừa phải, không hề có chút kiêu ngạo thờ ơ nào của người đỗ Trạng nguyên. Y lần lượt đứng dậy chắp tay chào các triều thần đến chúc mừng, tiếp đãi một cách không thân không sơ. Điều này vừa khiến người ta không thể bắt bẻ, chê trách, lại vừa dập tắt ý định thâm nhập, lôi kéo của người khác, quả nhiên là một phong thái của quan chức trong sạch.
Họ âm thầm gật đầu.
Kỳ Vương được mỹ tỳ vây quanh, cười đùa uống rượu, nhưng mắt lại chưa từng rời khỏi Trạng nguyên lang. Gã nheo mắt lại, ánh mắt tối tăm, thầm nghĩ người này ăn mặc chỉnh tề lại càng quyến rũ hơn, khiến người ta muốn phá hủy tất cả sự quang minh, sáng sủa của y.
Huống hồ, y chỉ là thứ vàng ngọc bên ngoài, rách nát bên trong, giả vờ giữ mình, đoan chính, ôn hòa như ngọc, còn có chút mùi vị thanh lãnh, lạnh lùng. Chắc chắn đêm qua vẫn còn r*n r* khi ngậm bảo bối của người khác. Có lẽ là lão già nào đó có mặt ở đây, y cũng không ghê tởm, thật sự dám liều mạng.
Mới có ba ngày, y đã có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, linh hoạt, thoải mái tiếp đãi mọi người, còn cười nói với tất cả, cứ như sợ người khác không biết y là loại hàng hóa gì vậy.
Chắc chắn y là loại hàng hóa thấy người là dán vào cầu xin. Với xuất thân như vậy mà có thể từng bước thi đỗ Trạng nguyên, e rằng không ít lần đã làm chuyện này, mới đến kinh thành có mấy ngày đã ngủ với người ta rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!