Trạng nguyên lang bị ngã, Bệ hạ ban ân, miễn cho y việc đề tự Nhạn Tháp, bảo y về Trạng nguyên phủ nghỉ ngơi trước.
Sau khi trở về từ Minh Nhạn Tháp, Tiêu Quân thay một bộ thường phục bước ra. Tạ Già đứng trong tẩm cung, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ định xử lý Kỳ Vương như thế nào?"
Tiêu Quân bật cười: "Có gì mà phải xử lý."
Hắn cầm một cây bút lông sói trên án, chọc vào lồng chim kim tuyến treo trên xà nhà, trêu chọc con chim năm màu rực rỡ.
Con chim vui vẻ nhảy lên, đậu trên đầu bút lông, lắc lắc cái đầu, mỏ khẽ mấp máy: "Bệ hạ anh minh thần võ, công cao vạn đời!"
"…" Khóe miệng Tạ Già hơi co giật.
Tiêu Quân quay lại nhìn hắn: "Vui không? Doãn Hiền dạy dỗ rồi mang đến, thông minh lắm đấy."
Doãn Hiền là Đại thái giám bên cạnh Bệ hạ, đặc biệt giỏi tìm trò vui cho Bệ hạ.
"…" Tạ Già vô cùng nghi ngờ con chim này là do chính Bệ hạ dạy.
"Bệ hạ anh minh thần võ, công cao vạn đời!"
Tạ Già nghe thêm lần nữa, mơ hồ cảm thấy câu này hơi quen, hồi tưởng một lát: "… Bài thi Hội của Tạ Tài Khanh?"
"Thật sao?" Tiêu Quân nghiêm trang nói: "Trẫm không nhớ rõ, cái này ngươi phải hỏi Doãn Hiền."
"…" Tạ Già cũng không vạch trần hắn, chỉ là khi nhìn con sủng vật mới sặc sỡ của Bệ hạ, trong khoảnh khắc mơ hồ, mặt chim lại biến thành mặt Tạ Tài Khanh.
Hắn thực sự lấy làm lạ, Hoàng đế thích màu sắc rực rỡ, sao gần đây lại hứng thú với Tạ Tài Khanh cả người trắng toát từ đầu đến chân vậy chứ.
Tạ Già không quên chính sự, quan sát sắc mặt, thấy Bệ hạ dường như đang có tâm trạng rất tốt, hỏi: "Vì sao Bệ hạ không xử lý Kỳ Vương?"
Tiêu Quân vừa định nói.
"Bởi vì Bệ hạ anh minh thần võ, công cao vạn đời!"
Hắn cười vui vẻ: "Câm miệng cho ông!"
Con chim sủng mới rụt cổ lại, trốn vào góc khuất trong lồng.
Tiêu Quân lười đặt cây bút lông sói về chỗ cũ, trước nay hắn chơi xong là vứt, không bao giờ dọn dẹp, cứ để nó cắm trong lồng chim, rồi quay lại đi vào: "Trạng nguyên lang còn chẳng hé răng, trẫm trừng trị gã làm gì?"
"Gã đã xúc phạm thánh thượng."
Tiêu Quân cười: "Kẻ nào mà không xúc phạm trẫm sau lưng? "Miệng hắn thì nói thẳng, miệng Chỉ huy sứ thì không nói, nhưng trong lòng thì có nói". Quên nhanh vậy sao, Chỉ huy sứ?"
"…" Tạ Già thầm mắng Tạ Tài Khanh.
"Nói nghiêm túc," Tiêu Quân thoải mái ngồi lại trước án, kéo một tờ giấy Tuyên Thành sang trước mắt, "Trước hết không nói đến việc không có danh nghĩa chính đáng, cho dù Trạng nguyên lang có nói ra, trẫm nghiêm trị Kỳ Vương, nhưng Trưởng công chúa mẹ gã lại không phạm lỗi, trẫm không thể vì chút chuyện này mà nhổ tận gốc phủ Trưởng công chúa được, đúng không?"
"Mẹ báo thù cho con là chuyện đương nhiên. Đến lúc đó, người gặp xui xẻo vẫn là Trạng nguyên lang. Hiện tại y im hơi lặng tiếng, ngược lại đã bán cho người ta một ân tình lớn. Trưởng công chúa biết chuyện sẽ âm thầm cảm ơn y. Trẫm biết rõ y bị bắt nạt, nhưng vì thể diện hoàng gia nên không làm lớn chuyện, cũng sẽ phải âm thầm ban thưởng để an ủi y."
Tạ Già sững lại, bừng tỉnh nói: "Vi thần hồ đồ."
Hắn vẫn nhíu mày: "Vậy Bệ hạ cứ định mặc kệ Kỳ Vương sao? Trạng nguyên lang cũng đáng thương lắm."
Tiêu Quân cố nén cười: "Ngươi mới đáng thương."
Tạ Già: "?"
Tiêu Quân xé một mảnh giấy dài lởm chởm từ một tờ giấy Tuyên Thành nguyên vẹn: "Người ta đang vui vẻ lắm mà ngươi lại thấy y đáng thương, rốt cuộc là ngươi đáng thương hay y đáng thương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!