Tạ Già quay lại nhìn Hoàng đế với vẻ mặt khó tin.
Hoàng đế vốn ung dung tự tại khoanh tay đứng nhìn cũng mang biểu cảm như bị sét đánh ngang tai.
Không ngờ y lại đeo nó trên cổ.
Hắn đương nhiên biết tại sao Tạ Tài Khanh lại nói như vậy, chỉ là…
Biểu cảm của Hoàng đế thay đổi khôn lường.
Bên này, Kỳ Vương đã bừng tỉnh sau cơn sốc ban đầu.
Thế mà có người nhanh chân hơn gã!
Gã nhìn Tạ Tài Khanh bề ngoài sạch sẽ nhưng thực chất đã bị người khác âm thầm nhúng chàm, trong lòng chỉ chứa đựng người khác, đỏ mặt xấu hổ vì người khác, đeo đồ của người khác và thuộc về người khác. Nhất thời, gã còn cảm thấy khó chịu hơn cả việc vợ gã lén lút ăn vụng có thai với người khác không phải gã.
Gã tức giận muốn đập tường, nhưng rồi đột nhiên bình tĩnh lại, cười lạnh: "Ngươi không phải đang lừa gạt bản vương đấy chứ? Lời này lừa người khác thì được, ngươi coi bản vương là đồ ngốc sao? Tưởng làm thế này là trốn được à?"
Gã nhìn chằm chằm Tạ Tài Khanh.
Người trước mắt tuy giống một con thỏ trắng kinh hãi, run rẩy dữ dội, nhưng ánh mắt lại không hề dao động, không giống đang nói dối. Có lẽ là vì quá mức ngượng ngùng nên sắc mặt càng thêm hồng nhuận, giống như màu sắc sau khi bị nhuốm x**n t*nh.
Y dường như đã nhịn xuống nỗi xấu hổ tột độ, nâng miếng ngọc: "Là thật. Nếu Vương gia không tin, xin cứ xem. Vương gia có thể không biết, Tài Khanh gia cảnh bần hàn, căn bản không thể mua được thứ này. Nếu Vương gia không tin, cứ việc điều tra."
Lòng Kỳ Vương chùng xuống. Gã không ngu. Gã hiểu rõ cậu ruột gã tâm cơ độc ác đến mức nào. Dù gã có mê sắc đến đâu, ở kinh đô hoàng thành này, dưới mí mắt của Trường Linh Vệ, gã cũng không thể nào hành động mạo hiểm mà không điều tra kỹ lưỡng.
Mấy năm nay cậu gã không trừng phạt gã, đơn giản là vì gã biết ai có thể đụng vào, và ai dù có ưng ý đến mấy cũng không được chạm một ngón tay, cũng không bao giờ gây rắc rối cho cậu gã.
Cậu gã ngày đêm xử lý muôn vàn việc, đương nhiên không có thời gian sửa trị gã.
Gã đã sớm điều tra Tạ Tài Khanh sạch sẽ, thậm chí tổ tông ba đời, người thân bạn bè cũng không bỏ qua. Gã đã xác định lại lần nữa là có thể nắm thóp, không có bất kỳ rủi ro nào mới đến đây.
Nhưng nếu quả thật đúng như lời y nói…
Mượn ánh sáng trong tháp, Kỳ Vương cẩn thận nhìn miếng ngọc trong tay Tạ Tài Khanh, càng nhìn càng kinh hãi.
Đó là ngọc bạch ngọc tử mỡ dê, ít nhất cũng đáng giá ngàn lạng bạc, trong khi chi tiêu cả năm của dân thường cũng chỉ vài lạng bạc mà thôi, Tạ Tài Khanh không thể nào mua nổi.
Cũng không thể là đồ giả, độ bóng và chất ngọc đó, ngay cả trong số ngọc bạch ngọc tử mỡ dê cũng là loại hàng đầu.
Người tặng món đồ này hoặc giàu hoặc quý.
Thương nhân tầm thường không dám tơ tưởng đến Trạng nguyên lang, Trạng nguyên lang cũng không thể nào để mắt tới. Người kia dám ngang nhiên tặng một món đồ quý giá như vậy mà không sợ bị Trường Linh Vệ nắm được chứng cứ tham ô, có được tài lực này lại còn dám tiêu xài, ít nhất phải là quan Tam phẩm trở lên đương triều.
Trong lòng Kỳ Vương nổi lên một chút kiêng dè. Những người giữ chức quan này đều là hồ ly già, có thừa mánh khóe hãm hại người khác. Nếu thật sự chọc giận, sẽ lợi bất cập hại.
Một tờ giấy trắng tinh khôi, tưởng như ông trời gửi đến để gã từ từ điều chỉnh, khai phá, giờ lại vô cớ có một vết nhơ, thật mất giá và khó chịu. Nhưng nếu dừng tay tại đây…
Gã không thể tìm được ai có dung mạo, thân hình quyến rũ đến thế nữa. Hương vị có thể tưởng tượng được sẽ mê hồn đến tận xương tủy.
Gã nhìn Trạng nguyên lang vì chuyện xấu hổ bại lộ mà xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nhất thời máu huyết và cơn giận dâng lên. Lần đầu tiên, gã nổi lên ý muốn tranh giành cao thấp, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là ai?"
"… Tài Khanh, Tài Khanh không thể nói," Tạ Tài Khanh nắm chặt miếng ngọc, quay mặt đi.
Tạ Già lén nhìn về phía Hoàng đế đã thay đổi biểu cảm thất thường kể từ khi Tạ Tài Khanh nói ra câu đó.
Dù đã phục vụ nhiều năm, hắn vẫn không thể nào nắm bắt được tâm tư của Bệ hạ.
Tạ Tài Khanh không thể biết miếng ngọc đó là của Hoàng đế. Việc y đeo nó trên người có lẽ là vì thích thú, trân trọng, và cũng sợ bị người khác nhìn thấy gây ra sự nghi kỵ không cần thiết. Nhưng… đó lại là vật tùy thân của Hoàng đế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!