Chương 16: (Vô Đề)

Giang Hoài Sở cùng Bảng nhãn và Thám hoa bước vào tháp.

Bảng nhãn và Thám hoa đều là con em thế gia, có lẽ quen biết nhau. Vừa vào tháp đã đi cùng nhau, liếc mắt ra hiệu về phía Tạ Tài Khanh, nhanh chóng đạt được sự đồng thuận, bước chân rõ ràng tăng tốc, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Tạ Tài Khanh ở phía sau.

Giang Hoài Sở biết con em thế gia chắc chắn sẽ cô lập một người xuất thân hàn môn như mình, y cũng không muốn hao tâm tổn sức để hòa nhập. Y đến đây chỉ để xin một đứa con chứ không phải để cắm rễ ở Bắc Ninh.

Ngày thường y công vụ bận rộn, phải xoay xở và lo toan nhiều mặt, nên đã có phần sao nhãng sức khỏe thể chất. Thêm vào một vài lý do khác, thể lực của y không bằng người cùng tuổi.

Dù sao cũng không thể theo kịp, Giang Hoài Sở cứ đi thong thả, không vội vã.

Phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hình như có người đang chạy.

Người đó đang ở cùng tầng với y.

Tiếng bước chân dần xa.

Ngọn tháp hình tròn, dù đi vòng sang trái hay sang phải, cuối cùng cũng sẽ đến được cầu thang để lên tầng tiếp theo.

Người kia hẳn đã đi vòng về phía bên kia.

Giang Hoài Sở chỉ nghĩ mình đi chậm, người phía sau đã đuổi kịp. Y cười bất lực, đi vòng đến cửa cầu thang, nhưng lại phát hiện ra tầng này ngoại trừ tiếng bước chân của y ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Rõ ràng y không hề nghe thấy tiếng người kia bước lên cầu thang.

Giang Hoài Sở nhíu mày, im hơi lặng tiếng kẹp chặt ba cây độc châm, rồi dò xét bước thêm hai bước. Trong bóng tối, một bóng người như chó sói đói mồi vồ về phía y.

Giang Hoài Sở đã có phòng bị nên miễn cưỡng nghiêng người né tránh, nhưng không ném độc châm ra đâm gã ngay lập tức.

Đây là ở Bắc Ninh, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể hành động khinh suất.

Mượn ánh nến lờ mờ trong tháp, y nhìn rõ khuôn mặt người đó — ngũ quan tuấn tú, phong lưu, nhưng nước da lại tối sạm vàng vọt, quầng mắt rất thâm, môi tái nhợt.

Kỳ Vương.

Kỳ Vương háo sắc.

Ý niệm lóe lên thật nhanh, Giang Hoài Sở giả vờ kinh hãi lùi lại hai bước, nghiêm giọng nói: "Ngươi là ai?"

"Không nhận ra bản vương sao? Đương kim Thánh thượng là cậu ruột của ta, ngươi nói ta là ai?"

Người đó trêu chọc, vẻ mặt ngang nhiên không kiêng nể, sải bước nhanh chóng tiến lại gần Tạ Tài Khanh.

Tạ Tài Khanh lại lùi về sau hai bước.

Kỳ Vương thấy cử chỉ này của y, sắc mặt tối sầm: "Sao? Trạng nguyên lang thấy bản vương không hành lễ thì thôi, đây là ý gì? Khinh thường hoàng tộc, ngươi đáng tội gì!"

Trạng nguyên lang thân hình hơi run lên, hoảng hốt chắp tay nói: "Quận Vương thứ tội."

Tiểu mỹ nhân dường như đã bị dọa sợ, Kỳ Vương bật cười: "Lại đây, lại đây sẽ không đắc tội với bản vương, bản vương còn phải thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh."

Trạng nguyên lang do dự hồi lâu, rồi bước lên trước hai bước nhỏ.

Ánh sáng trong tháp dịu nhẹ mập mờ. Kỳ Vương săm soi người trước mặt từng tấc một từ dưới lên, ánh mắt lướt qua vạt áo sạch sẽ không tì vết của y, đôi chân dài thẳng tắp, đường eo phong lưu sinh ra để quyến rũ người khác, cuối cùng dừng lại trên làn da cổ mịn màng như lụa. Hắn tưởng tượng cảnh hút lên đó những mảng màu động lòng người, hoặc cắn đến khi y khóc lóc giãy giụa. Ý định trêu ghẹo lộ rõ hơn bao giờ hết, đáy mắt tăm tối một mảng.

Sạch sẽ, đẹp đẽ không gì sánh được, tuổi đời còn trẻ, còn chút ngây thơ của người chưa trải sự đời, dễ bề nắm bắt đến thế.

So với y, những người ở nhà và ở Nam Phong Quán lập tức trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Không chỉ vô vị, mà còn cách xa vạn dặm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!